Ấn tượng của Lục Nùng về Chu Hiểu Ngọc không tệ, không muốn một cô gái đầu óc tỉnh táo như vậy bị giết chết trong lời đồn, hơn nữa, thích một người thì sai ư?
Giáo viên ho một tiếng: “Nếu chân tướng sự việc đã rõ ràng...”
“Bạn học Triệu Thụ Thành, tôi muốn biết bạn học Chu Hiểu Ngọc đã từng chính miệng nói với cậu rằng cô ấy và Bùi Tranh là đối tượng của nhau ư? Cậu nhiều lần nhắc tới “Chu Hiểu Ngọc nói Bùi Tranh là đối tượng lí tưởng của cô ấy”, chứng tỏ Chu Hiểu Ngọc chỉ nói với cậu câu này về Bùi Tranh đúng không?”
Triệu Thụ Thành thấy tức cười, Chu Hiểu Ngọc bỗng nhiên ngẩng đầu, viền mắt phiếm hồng nhìn Lục Nùng, vừa nãy lúc người bên ngoài xì xào bàn tán cô ta không khóc, nhưng lúc Lục Nùng nói giúp cô ta, cô ta lại không nhịn được.
Triệu Thụ Thành không nói lời nào, Chu Hiểu Ngọc lau nước mắt nói: “Phải, tôi chỉ từng nói tôi muốn tìm một đối tượng cùng học tập, cùng tiến bộ, giống như bạn học Bùi Tranh vậy.”
“Được.” Lục Nùng gật đầu: “Cho nên lời “Chu Hiểu Ngọc ám chỉ Bùi Tranh và cô ấy là đối tượng của nhau” trong miệng bạn học Triệu Thụ Thành lại là phán đoán vô căn cứ của bạn học Triệu Thụ Thành rồi.”
“Phán đoán giữa tôi và Bùi Tranh không trong sạch, phán đoán giữa Bùi Tranh và Chu Hiểu Ngọc không trong sạch, phán đoán Chu Hiểu Ngọc ám chỉ cô ấy và Bùi Tranh là đối tượng của nhau, tôi muốn biết trong cuộc đời của bạn học Triệu Thụ Thành ngoại trừ phán đoán ra thì còn lại điều gì? Bạn dựa vào phán đoán để sống ư?”

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play