“Không, không có gì, chỉ cảm thấy chị Lục Nùng và chú Bùi xứng đôi thôi ạ.” Vương Thúy Thúy ngượng ngùng, nhận ra mình đã hỏi câu không nên hỏi khiến người khác hoài nghi, chỉ có thể khen trái lương tâm.
Mẹ Ngô che miệng cười: “Ôi chao cô gái, cháu nói đúng rồi, cháu ra bên ngoài nhìn mà xem, hai người họ đứng chung có phải là ông trời tác hợp không? Đúng là trai tài gái sắc, vợ chồng hòa hợp, ân ái vô song...”
Vương Thúy Thúy: “...” Bà có văn hóa thật.
Mỗi một câu nói của mẹ Ngô đều trở thành một mũi tên đâm vào tim Vương Thúy Thúy, đâm đến mức tim Vương Thúy Thúy suýt chút nữa vỡ thành tám mảnh, thế mà mẹ Ngô vẫn thấy không đủ, nói như bổ đao: “Nhắc đến ân ái, lần này ra ngoài cũng là cô gia không nỡ để Nùng Nùng ở nhà chán ngán, sau đó dẫn cả nhà cùng ra ngoài giải sầu.”
Sau khi nghe xong, vành mắt Vương Thúy Thúy phiếm hồng, mẹ Ngô bĩu môi, thấy được rồi thì thôi.
Lục Nùng bưng rau đã rửa xong vào phòng bếp, nhìn thấy viền mắt Vương Thúy Thúy đỏ lên, cúi đầu không để ý tới người khác thì nhìn về phía mẹ Ngô với vẻ khó hiểu, mẹ Ngô chột dạ né tránh ánh mắt Lục Nùng.
Vương Thúy Thúy lau mắt, miễn cưỡng nở một nụ cười: “Quả ớt này cay quá, để chị Lục Nùng chê cười rồi.”
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT