Trở lại nhà gỗ, mẹ Ngô đang ngâm nga khúc hát bện vòng hoa, không biết bà ấy hái được bó hoa dại lớn ở đâu, chia thành mấy đóa, thấy đám Lục Nùng trở về thì thần thái phấn chấn kể cho Lục Nùng biết củ cải trong nông trường lớn cỡ nào, hoa dại cũng nhiều, thế là bà ấy cảm thấy không nhổ thì phí, nhổ một mạch hết mấy thứ về nhà.
Lục Nùng nhìn hoa dại đầy bàn, khóe miệng co giật, đây là “mấy bó”?
Cô chìa tay muốn cầm một cành chơi, “bốp” một tiếng, tay bị mẹ Ngô đánh: “Đừng động vào, mấy cành đó tôi định dùng để cắm bình hoa, tiểu thư mà cầm là loạn hết.”
Lục Nùng: “...” Xem ra lần này ra ngoài là đúng rồi, bà ấy tươi cười rạng rỡ, đã phát triển sở thích nghiệp dư rồi.
Trước khi ăn cơm, cuối cùng bà ấy cũng sắp xếp thỏa đáng tất cả hoa dại, một nhà năm người, Lục Nùng, Cố Hoài còn có bà lão mỗi người đội vòng hoa trên đầu, còn Bùi Tịch An và Bùi Tranh thì dùng nhánh hoa nhỏ mềm bện thành vòng tay, còn lại thì đều buộc thành bó cài ở các góc trong phòng để trang trí.
Đừng nói, thẩm mỹ của bà ấy không tệ, căn nhà vốn dĩ xám xịt, sau khi được hoa tươi trang trí thì rất có vẻ thôn quê.
Nơi đây trời rất nhanh tối, một khi trời tối, đưa tay không thấy được năm ngón, bốn phía yên lặng như tờ, trong trời đất dường như chỉ còn lại một gian nhà, một ngọn đèn dầu.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play