Bùi Tranh thấy không ai quan tâm đến cậu, lại nổi lên ý nghĩ thiêu thân: “Hiếm khi được nghỉ, về nhà ở chẳng có ý nghĩa gì cả, chúng ta về nhà đón bà Ngô ra ngoài chơi nhé? Con vẫn luôn muốn đi...”
Cậu mang dáng vẻ bình an vui sướng, hồn nhiên không biết gì.
Bùi Tịch An nghiêng đầu nhìn Lục Nùng bên cạnh: “Muốn đi không?”
Vừa nghe nói có thể đi ra ngoài chơi, Lục Nùng lập tức chớp mắt, nhanh chóng gật đầu: “Muốn chứ muốn chứ.”
Bùi Tịch An thấy biểu cảm mong chờ của cô rất đáng yêu, khuôn mặt luôn căng thẳng rốt cục cũng lộ ra nụ cười, vươn một tay ra che ánh mắt cô.
Trở về nhà, mẹ Ngô nghe thấy tiếng xe hơi bên ngoài viện liền vội vàng ra ngoài xem: “Sao giờ đã trở về rồi, không phải nói phải ăn cơm tối xong mới trở về ư?”
Lục Nùng ôm mẹ Ngô thật chặt, vừa ôm bà ấy đi vào trong nhà vừa hưng phấn nói: “Tình huống có biến, mẹ nuôi ơi, chúng ta mau đi về thu dọn đồ đạc, đi du lịch bụi đi!”

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play