Lục Nùng lần lượt gọi từng người theo Bùi Tịch An: “Chào thím hai, thím ba, dì cả, dì ba và mợ út...”
Các thím các dì nhìn nhau, vẫn là thím hai hô Bùi Tịch An đến rồi lúc đầu phản ứng lại đầu tiên: “Ôi, tốt, Nùng Nùng và Tương Tri của chúng ta thật xứng đôi.”
Tên tự của Bùi Tịch An là Tương Tri, là do ông nội Bùi Tịch An đặt cho. Lúc Bùi Tịch An còn nhỏ, bề trên trong nhà vẫn luôn gọi tên tự của anh thành nhũ danh, lúc này thím hai thuận miệng nói ra.
Những thân thích khác cũng phản ứng lại, vội vàng phụ họa: “Đúng thế, Nùng Nùng mau tới đây để mợ nhìn cho kỹ. Nuôi thế nào vậy? Trông như tiên nữ vậy, đứng chung với Tịch An của chúng ta, đúng là trai tài gái sắc trời đất tác thành.”
Trong chốc lát đã quên mất mẹ Bùi và Thẩm Dĩ Mai. Mẹ Bùi trầm mặt, vừa rầu vừa bực, Bùi Tịch An vừa xuất hiện đã khiến bà ấy mất hết mặt mũi trước thân thích, đúng là thằng con bất hiếu.
Sắc mặt Thẩm Dĩ Mai càng ngày càng trắng, môi run rẩy, nhìn chằm chằm Bùi Tịch An và nói: “Tịch An, anh nhất định phải đối xử với em như vậy ư?”
Tiếng của cô ta rất nhỏ lại ngập ngừng, nhưng lúc mở miệng vừa hay bù vào khe hở lúc mọi người dừng lời nên người trong phòng đều nghe rõ lời của cô ta.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT