Trên xe Jeep, Bùi Tranh ngồi ở vị trí bên cạnh tài xế đang cò ke mặc cả với Tiểu Chu, một người nói buổi sáng đồng ý mời cậu đi đến tiệm cơm nhà nước ăn cơm, một người thì đồng ý nhưng không nói thời gian.
Hàng trước trò chuyện khí thế ngất trời, hàng sau lại vô cùng yên tĩnh.
Lục Nùng không ngờ đến buổi tối Bùi Tịch An cũng đến, cô và Bùi Tịch An ngồi ở đằng sau yên lặng không nói, cũng không phải là Lục Nùng cố ý không nói chuyện với Bùi Tịch An, chẳng qua là cô đang chìm vào tâm trạng vô cùng đáng tiếc mà thôi.
Cô lặng lẽ liếc nhìn người bên cạnh, thu hồi tầm mắt, một lát sau lại liếc mắt nhìn, sau đó lại liếc mắt nhìn.
Chạng vạng tối mặt trời lặn, ánh chiều tà rải lên cửa kiếng xe, len lén chiếu lên mặt của người đàn ông, dưới tầng ánh sáng này, góc nghiêng gò má của anh giống như một bức tranh do ngòi bút vẽ nên, lúc ẩn lúc hiện, đôi mắt không bị ánh sáng chiếu đến đang khép hờ lại, làm cho cả người anh đều có vẻ lạnh lùng và tuyệt tình.
Hết lần này đến lần khác ánh sáng nhỏ vụn lại theo sự đung đưa của xe hơi phủ lên người đàn ông một tầng ánh sáng vàng, trung hòa hơi thở lạnh lẽo trên người anh, tăng thêm cho anh một tầng dịu dàng, chính vì điểm tương phản này, trực tiếp đâm vào trong lòng Lục Nùng.
Sau khi bị thương, Bùi Tịch An lộ ra chút yếu ớt bệnh tật, nhưng chuyện này làm cho trình độ đẹp của mỹ nhân tàn tật Bùi Tịch An càng được tăng thêm, hôm nay Lục Nùng cũng không có cách nào tìm lý do cho mình, cô thật sự đã bị Bùi Tịch An hấp dẫn.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play