Mai Hạc Đình đưa tay chạm vào góc áo nàng, Tuyên Minh Châu nghiêng người tránh đi, khẽ cười: “Địch Nguyên Anh cái người đó, bản cung biết.”
Lúc Thượng thư tiến cử người, nàng vừa hay nghe Tùng Đài bẩm lại. Địch Nguyên Anh xem như nửa học trò của Bạch Ương, nửa sư huynh của Mai Hạc Đình, cũng từng là một trong những người trong triều dốc sức bảo vệ Vinh thân vương năm đó, lại cũng là một trong số ít lão thần không phục nàng.
Trước kia khi tin tức nàng muốn tuyển phò mã truyền ra, Địch Nguyên Anh liền tức đến nỗi nghiến răng nghiến lợi, không tiếc rút lại tấu chương từng tiến cử người khác, dâng sớ can gián Tấn Minh Đế:
“Mai Thám Hoa có tài, chỉ chờ thời gian liền có thể vào tam tỉnh, là lương thần hiếm có trong triều, nếu gả đi, là coi như bị đoạt mất đường làm quan, thật quá đáng tiếc.”
Tấn Minh Đế nghe xong nổi giận, mắng Địch Nguyên Anh miệt thị hoàng thất, bất kính trưởng công chúa, liền giáng chức đuổi ra khỏi kinh. Mãi đến sau khi Tiên Đế đăng cơ, ông ta mới được phục chức.
Tuyên Minh Châu cười nhàn nhạt.
Vị lão thần này tin tức linh thông, thủ đoạn cũng không tầm thường, nhưng còn chưa đợi thế cục yên ổn đã vội vàng đem tiểu sư đệ của mình đẩy lên bàn cờ, là muốn đánh chủ ý gì?
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT