Đàm Chiếu cúp máy, khi quay lại phòng thì Ôn Minh Duy đã tỉnh giấc.
Mỗi sáng vừa thức dậy là lúc Ôn Minh Duy trông luộm thuộm nhất: dây áo ngủ buộc lỏng lẻo — phần lớn là bị Đàm Chiếu vô thức kéo bung trong lúc ngủ, tóc dài xõa rối, mấy lọn tóc trước trán dựng lên lộn xộn, ánh mắt trống rỗng, lười nhác, con ngươi chuyển động chậm chạp, phải mất vài phút mới hồi phục dáng vẻ bình thường.
Đàm Chiếu nắm chặt điện thoại trong tay, sắc đỏ chói mắt trong bức ảnh tin tức như in hằn vào võng mạc, dù có tắt đi cũng không thể xua tan.
Hắn bước đến bên giường.
"Sao thế?" Ôn Minh Duy liếc nhìn chiếc điện thoại trên tay Đàm Chiếu, "Gọi điện à? Ai mà sáng sớm đã tìm em?"
Giọng điệu Ôn Minh Duy vẫn bình thường, như hoàn toàn không hay biết chuyện gì. Nhưng ánh mắt anh lại luôn dõi theo Đàm Chiếu, dường như chắc chắn rằng vào khoảnh khắc này, Đàm Chiếu sẽ có phản ứng gì đó, một phản ứng đủ để anh quan sát, thưởng thức.
Đàm Chiếu im lặng mấy giây, không cách nào phản ứng nổi.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play