Đàm Chiếu rời đi chưa lâu, Ôn Minh Duy đã tỉnh giấc.
Giấc ngủ ngắn ấy chỉ là sự mệt mỏi nhất thời sau cuộc hoan ái kịch liệt, thực ra anh không ngủ sâu. Anh nhắm mắt, cảm nhận được Đàm Chiêu nhẹ nhàng rời khỏi cơ thể mình, hôn lên trán anh rồi mặc quần áo bên cạnh sofa, sau đó tiếng bước chân dần xa, lên lầu.
Ôn Minh Duy vén chăn, ngồi dậy. Mái tóc dài buông xuống che lấp phần lưng trần, nhưng không thể giấu đi những dấu hôn chi chít kéo dài từ cổ xuống. Anh không để tâm, ánh mắt trống rỗng vài giây.
Khi Cố Tinh bước vào, liền bắt gặp cảnh tượng Ôn Minh Duy ngồi đó, vẻ mặt điềm tĩnh như mọi khi, đôi mắt bình thản chăm chú nhìn vào một điểm trong khoảng không, như đang suy nghĩ điều gì.
Cố Tinh tiến lại gần, cố ý không nhìn kỹ những dấu vết trên người anh, cúi đầu nói:
"Minh Duy, người của chúng ta ở Phố Bang vừa moi được chút tin từ miệng Đan Uy."
"Cậu nói đi." Ôn Minh Duy tiện tay cầm lấy một món quần áo.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT