“Nãi nãi, khiến họ gọi cô là cô nãi nãi!” 001 nhắc nhở.
“Đúng rồi!” Tiên Tảo Tảo đột nhiên vỗ đầu.
Suýt nữa cô đã quên mất, không thể bỏ qua chuyện này!
“Tiên tiểu thư muốn quay lại, cô làm rớt gì sao?” Trợ lý tò mò hỏi.
Khách sạn và phòng bao vẫn chưa được dọn dẹp xong, Tiên Tảo Tảo là cô gái mềm mại như vậy, có lẽ sẽ bị dọa sợ.
Trợ lý cũng không dám dễ dàng đồng ý.
Tiên Tảo Tảo bĩu môi, có chút mệt mỏi: “Bọn họ còn chưa gọi em là cô nãi nãi, Lệ ca ca, trong nước không phải muốn khiêm tốn thì mọi người phải gọi em là nãi nãi sao?”
“Vẫn không được gọi sao?” Tiên Tảo Tảo từ từ cúi đầu, bộ dáng rất đáng thương.
Lệ Đình: Nhìn thấy vật nhỏ khổ sở như vậy, hắn thực sự không đành lòng từ chối.
Trợ lý: … Cô bé nước ngoài này thật sự quá ngây thơ rồi.
Nhưng khi trợ lý nghĩ rằng đây chỉ là một trò đùa, anh ta cười cười rồi tiếp tục đi, không ngờ lại nghe được lệnh của BOSS.
“Ghi âm lại gửi qua đi,” Lệ Đình duỗi tay vỗ nhẹ đầu Tiên Tảo Tảo, cảm thấy thật hiếm khi cô không nhút nhát mà nói ra những điều như vậy, hắn thấy cần phải duy trì thói quen này.
“Trước đây khi bị Trần Cường bắt đi, có bị thương không?” Lệ Đình vuốt những sợi tóc mềm mại của Tiên Tảo Tảo, cảm giác như đang chạm vào tơ lụa, hắn không kiềm được muốn sờ thêm nữa, cuối cùng chỉ có thể nhẹ nhàng xoa đầu cô.
Chăm sóc một tiểu sủng vật có lẽ chính là như vậy, thật sự rất không tồi.
"Không, không có, em rất phối hợp," Tiên Tảo Tảo trả lời rất nghiêm túc, “Bọn họ cho rằng em xấu, nói em như vậy bồi anh lên giường anh sẽ ghét bỏ...”
"Khụ khụ!" Trợ lý đột ngột ho khan.
Tiên Tảo Tảo tò mò nhìn trợ lý, trợ lý vội vàng cúi đầu, nhìn sang Boss, rồi thấy Boss cũng bị những lời này làm cho sửng sốt.
May mắn là Lệ Đình nhanh chóng lấy lại bình tĩnh, hắn thu tay lại, khẽ nghiêng người, làm bộ lơ đãng chắn tầm mắt của Tiên Tảo Tảo. Cô quả nhiên lại nhìn về phía hắn, thay vì tiếp tục nhìn trợ lý.
Lệ Đình miễn cưỡng hài lòng.
“Mộc Phong, lái xe cho tốt, đừng nghe những lời này.”
“Vâng, BOSS.”
Bên trong xe lại lần nữa yên tĩnh trở lại.
Tiên Tảo Tảo không hề nản lòng, tiếp tục quay lại đề tài trước đó, lần nữa ghé sát vào đối tượng công lược, hỏi: “Lệ ca ca, anh sẽ ghét bỏ em hả?”
Lệ Đình: “Cái gì?”
Tiên Tảo Tảo: “Cùng anh lên giường.”
Trợ lý: “Khụ khụ, khụ khụ!”
Lệ Đình trừng mắt nhìn trợ lý, người sau vội vàng ngậm miệng, không dám quấy rầy thêm.
Quay lại, Lệ Đình nhìn thấy ánh mắt của Tiên Tảo Tảo, cô vẫn kiên nhẫn chờ câu trả lời.
Đôi mắt màu trà, sáng long lanh như nước, đầy vẻ hồn nhiên.
Lệ Đình nhận ra, có lẽ vật nhỏ thật sự không hiểu ý nghĩa của việc lên giường.
Đối diện với ánh mắt ngây thơ ấy, hắn cảm thấy trong lòng có chút không ổn, nhưng lại không thể diễn đạt được cảm giác đó.
Nhưng hắn biết, Trần Cường quả thật thiếu đánh.
“Sau này không cần nhắc đến hai từ 'lên giường' nữa,” Lệ Đình ban đầu định dùng “Không được” để nói, nhưng nghĩ đến tính cách mềm mại của Tiên Tảo Tảo, cuối cùng hắn đổi thành “Không cần.”
Nói xong, Lệ Đình cảm thấy chính mình cũng hơi bất ngờ trước sự ảnh hưởng của Tiên Tảo Tảo.
Chỉ trong một thời gian ngắn như vậy, hắn đã bắt đầu quan tâm đến cảm xúc của vật nhỏ.
Tiên Tảo Tảo không hiểu gì về tâm tư của Lệ Đình, cô chỉ ngoan ngoãn gật đầu, “Không nhắc nữa, từ nay về sau em chỉ nói là ngủ. Không nói lên giường, cũng không nói lên giường ngủ.”
Lệ Đình: ……
Trợ lý:…… Không cần khụ, không cần khụ, cứ làm như mình là không khí, không tồn tại vậy!
Lệ Đình sống ở ngoại ô thành phố, biệt thự cách khách sạn khá xa, nhưng dù sao khi còn nhỏ hắn cũng đã đến đây.
Tiên Tảo Tảo đẩy xe lăn đi vào biệt thự.
Trong phòng khách, quản gia và các giúp việc đã chờ sẵn. Họ vốn tưởng chỉ có Lệ Đình trở về, nhưng khi thấ yTiên Tảo Tảo sau lưng xe lăn, tất cả đều không kịp phòng ngừa.
Im lặng.
Thất thần.
Một đám người ngơ ngẩn nhìn Tiên Tảo Tảo, ánh sáng từ đèn chùm cao quý chiếu xuống làn da trắng như ngọc của cô, phát ra vẻ sáng bóng như đồ sứ quý giá. Dung mạo lộng lẫy của cô khiến không gian trong phòng khách bừng sáng.
Cô gái này... là ai vậy?