Sau khi ăn cơm xong và sắp xếp ổn thỏa cho Tiên Tảo Tảo, Lệ Đình gọi hai cuộc điện thoại.
Cuộc đầu tiên là gọi cho cha mẹ của Tiên Tảo Tảo, thông báo rằng hắn đã đón cô về. Bên kia điện thoại vô cùng vui mừng, còn dặn dò hắn phải chăm sóc cô thật tốt.
Hắn cười một cái đầy lễ phép.
Nhưng ngay sau khi cúp máy, sắc mặt liền trầm xuống, Lệ Đình gọi đến cuộc điện thoại thứ hai.
“Reng reng……” Điện thoại vừa mới đổ chuông hai tiếng, bên kia đã truyền tới tiếng quát giận dữ: “Ai cho phép mày động đến Trần Cường!”
Lệ Đình đưa điện thoại ra xa tai, rồi nhíu mày xoa xoa huyệt thái dương, giọng lười biếng mất kiên nhẫn: “Còn chuyện gì khác không?”
Đối phương im lặng một lúc, có vẻ như bị chọc tức đến nghẹn lời: “Nghịch tử, tao là cha của mày đấy!”
“...Không có chuyện gì thì con cúp máy.”
“Chờ đã, ngày mai tới đây một chuyến, gặp vị hôn thê của mày là Thi Ngữ Lam, đừng có cứ mãi lảng tránh.”
Vị hôn thê Thi Ngữ Lam?
Lệ Đình khẽ nhíu mày. Hắn khi nào thì có vị hôn thê? Còn cái tên Thi Ngữ Lam nghe cũng khá quen tai ——
“BOSS, hình như có một tiểu minh tinh tuyến mười tám cũng tên là Thi Ngữ Lam.” Trợ lý đứng bên cạnh lên tiếng nhắc nhở.
Điện thoại bên kia: “Tao nói cô ta là vị hôn thê của mày thì chính là cô ta! Ngày mai nhất định phải đến gặp!”
Có lẽ đã quá quen với việc bị Lệ Đình cúp máy giữa chừng, đối phương rống xong thì chủ động tắt luôn điện thoại trước.
Lệ Đình chống cằm, dưới ánh đèn chùm pha lê trong phòng khách, hắn chậm rãi ngước mắt nhìn trợ lý, nhàn nhạt hỏi: “Cái tiểu minh tinh tuyến mười tám kia, đã tiễn đi chưa?”
“Chuyện hành lý của Tảo Tảo, bảo người lập tức đi tìm, ngày mai tôi muốn thấy đầy đủ.”
Lệ Đình không buồn để tâm đến mấy chuyện liên quan đến tiểu minh tinh tuyến mười tám kia, cũng chẳng thèm bận tâm lời ông già Lệ nói.
“Điện thoại, đồ lặt vặt các thứ đều đã chuẩn bị xong, bây giờ đưa cho ngài nhé?” trợ lý hỏi.
“Ừm, cậu về trước đi.”
“Hắn không vui à,” Tiên Tảo Tảo ghé vào chỗ ngoặt cầu thang, dán tai lên tường lắng nghe, nhỏ giọng thì thầm, “Có vị hôn thê chẳng phải là chuyện tốt sao, Tiểu Nhất?”
001 không hiểu: “Không biết nữa.”
“Vậy thì sao hắn lại không vui? Ai ya, nếu bây giờ ta dùng kẹo để đổi lấy nguyện vọng của hắn, có phải là đang nhân lúc cháy mà đi hôi của không?”
“Ừm, có hơi vậy thật… Hay là để hôm khác nhé?” 001 cũng hơi thất vọng, ký chủ ăn xong di dạo vẫn nhớ tới nhiệm vụ, thế mà lại bỏ lỡ cơ hội!
Tiên Tảo Tảo và hệ thống nhất trí tạm hoãn, vừa quay người chuẩn bị rời đi, vừa ngẩng đầu đã đụng ngay một đôi mắt sâu thẳm đang nhìn chằm chằm.
Tiên Tảo Tảo nắm chặt viên kẹo trong lòng bàn tay, cúi đầu, không nhúc nhích: “Tiểu Nhất, ta bị bắt quả tang rồi.”
001 nắm chặt: “Ừm, ngoan, giờ chỉ còn cách tấn công thôi!”
“Được!” Tiên Tảo Tảo ngẩng đầu, sau đó bước chân nhỏ chạy thẳng về phía Lệ Đình, xe lăn của hắn vẫn đứng yên tại chỗ.
Trong biệt thự không có quần áo của cô, nên lúc này cô đang mặc sơ mi của Lệ Đình, dáng vẻ nhỏ nhắn bọc trong áo sơ mi rộng thùng thình, trắng nõn đáng yêu vô cùng.
Lệ Đình nhìn bộ quần áo không biết ai đã tìm cho cô, khóe môi liền không kiềm được hơi cong lên. Nhưng còn chưa kịp mở miệng trêu chọc, thì vật nhỏ kia đã tiến lại gần.
Ngay sau đó, trong tay hắn bị nhét một viên kẹo.
Là một cây kẹo que, còn gắn một que nhựa màu hồng nhạt, bao bì in hình heo Peppa — nhìn một cái liền biết là loại dùng để dỗ trẻ con.
"Chỉ có một cái, em cho anh nha!" Tiên Tảo Tảo ánh mắt sáng ngời, lộ ra chút tính cách trẻ con, oán trách nói: “Cố ý chờ trợ lý đi, ai ngờ anh ấy lại ngây người lâu như vậy.”
Lệ Đình cầm lấy cây kẹo que, tay hơi sững lại, trong lòng bỗng nhiên trào lên một cảm giác kỳ lạ, vừa ngứa vừa nóng.
Tuy nhiên, hắn lại không bài xích.
"Từ đâu tìm được?" Lệ Đình nhìn Tiên Tảo Tảo, vừa xé mở kẹo que, vỏ nhựa bên ngoài có mùi dâu tây.
"Phòng bếp, dì thích em, nên cho em!" Tiên Tảo Tảo kiêu ngạo ưỡn ngực, áo sơmi hơi nhộn nhạo, làm lộ ra đường cong cơ thể.
Lệ Đình vô tình liếc nhìn, ánh mắt thoáng tối lại.
"Anh đang hỏi về quần áo," hắn vừa ngậm kẹo, vừa ngồi thẳng trên xe lăn, thân hình ngả về phía sau, ánh mắt từ trên xuống dưới quét qua Tiên Tảo Tảo, nét mặt đầy hài hước.
Ngay cả vừa rồi không kịp phản ứng, vật nhỏ đã biến mất hoàn toàn.
Nhưng không thể không thừa nhận, việc trêu đùa thật sự rất thú vị, ngón tay có chút cử động, cảm giác hơi ngứa.