Yến Y nhìn ra nỗi lo lắng của anh, giả vờ thoải mái nói: “Không sao đâu, dù có vào tù, cũng tốt hơn bị giam trong rừng sâu núi thẳm nhỉ? Em nghe nói người ở đó không coi phụ nữ ra gì, ngay cả phụ nữ cũng vậy.”
Lâm Tuyên Hòa đi tới, tiếp lời: “Cậu yên tâm, chúng tớ nhất định sẽ điều tra rõ vụ án, trả lại công bằng cho cậu.”
"Thật sự không sao đâu.” Nụ cười của Yến Y thu lại, cúi đầu ăn mấy miếng táo, nuốt xuống rồi mới nói: “Thật ra lúc đầu phát hiện mình giết người, tớ thật sự rất sợ, rất muốn bỏ trốn, tớ chưa bao giờ nghĩ mình sẽ liên quan đến chuyện này, tớ nghĩ có lẽ anh ta chưa đến mức đáng chết...”
Cô ấy dừng lại, ngẩng đầu lên nói một cách nghiêm túc: “Nhưng sau đó tớ mới biết, hóa ra bọn họ không chỉ bắt cóc chúng tớ mà bọn họ còn tàn hại trẻ em. Mấy đứa trẻ đó bị tàn tật, đều do bọn họ gây ra, thế là liền không thấy áy náy nữa. Có lẽ như vậy không tốt lắm... nhưng thật sự không thấy áy náy được, dù sao vào tù tớ cũng chấp nhận! Ít nhất có thể giúp mấy đứa trẻ đó sống tốt hơn một chút.”
Lâm Tuyên Hòa cười nói: “Cậu đừng vội nghĩ đến những chuyện này, chuyện xảy ra tối qua, cậu hãy suy nghĩ kỹ lại xem.”
Yến Y không hiểu lắm: “Tớ đã nói với mấy anh Bùi Viễn rồi mà.”
Lâm Tuyên Hòa hỏi: “Cậu có chắc là sau khi gặp Trần Húc Huy, cậu luôn ở cùng anh ta, không hề tách ra chút nào không? Dù chỉ vài phút?”

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play