Trần Húc Huy chỉ vào những vết thương trên người mình: “Mọi người xem chúng tôi đã phải chịu đựng những gì trong mấy ngày qua. Lúc đó Nhị Ngưu muốn đưa Yến Y đi, tôi không có sức giúp cô ấy, cô ấy đã bị dồn vào đường cùng, bị ép quá nên mới phản kháng. Tôi thấy Nhị Ngưu ngã xuống đất không động đậy, lo Từ Quảng Sinh đuổi đến, cũng lo Yến Y không thể rửa sạch tội danh, nên đã đưa cô ấy rời đi.”
Trần Húc Huy nói năng chân thành: “Tôi và Yến Y có chút hiểu lầm, nhưng dù sao cũng là đồng nghiệp, cô ấy lại là người nhiệt tình, chính nghĩa, dù thế nào tôi cũng không muốn thấy cô ấy từ người bị hại biến thành hung thủ giết người.”
Lời lẽ của anh ta nghe có vẻ hợp lý, không phải ai cũng có lòng đại nghĩa diệt thân, nhưng…
Ánh mắt của Yến Vân thực sự trở nên nghiêm khắc.
Anh gần như không kiểm soát được âm lượng, quát hỏi: “Cậu không muốn thấy con bé là hung thủ, nên quyết định giấu giếm chuyện này? Trần Húc Huy, rốt cuộc là cậu vì tốt cho con bé, hay là muốn hại nó? Cậu đã quá quen thuộc với quy trình phá án, cậu nên hiểu rằng trong tình huống này, lựa chọn tốt nhất của con bé là báo án!”
Lâm Tuyên Hòa không lên tiếng.
Lời kể của Trần Húc Huy... quả thật có chỗ kỳ lạ.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT