"Nhìn thấy những thứ trong nhà của Trần Húc Huy, tôi đã bắt đầu nghi ngờ anh ta, nên tôi cố ý lấy danh thiếp của anh ta ra để đối chiếu." Tiểu Lý móc danh thiếp từ trong túi ra: “Cô xem, hoàn toàn giống nhau. Tuyên Hòa, tôi biết cô quen Trần Húc Huy, nhưng không thể vì quen biết mà không nghi ngờ anh ta.”
Nghiêm Tư tiện tay nhặt lên một cuộn băng phim, chỉ nhìn thoáng qua hình ảnh trên đó đã biến sắc, rồi lặng lẽ đặt xuống, “Có vẻ như hơi quá đáng thật...”
Thế nhưng, sau khi suy nghĩ cẩn thận, Lâm Tuyên Hòa vẫn nói: “Trước tiên cứ gặp gia đình của Tống Thự đã. Nếu Trần Húc Huy thực sự có vấn đề, đội trưởng Yến bên kia chắc cũng đã có phát hiện. Một lát nữa tôi sẽ gọi điện báo tình hình bên này cho đội trưởng Yến.”
Lâm Tuyên Hòa vừa dứt lời, liền có một cảnh sát chạy vào: “Đội trưởng Tần... Đội trưởng Tần không có ở đây sao? Tuyên Hòa, người nhà của Tống Thự đến rồi. Nghe tin Tống Thự chết, họ vô cùng kích động, bà cụ còn khóc đến ngất xỉu.”
Nếu trong lòng họ, Tống Thự vốn đã là người chết, thì khi nghe tin lần nữa, cùng lắm chỉ có kinh ngạc, sợ hãi, chứ nỗi đau khổ e rằng không quá lớn.
Cho dù có buồn, cũng phải là sau khi tận mắt nhìn thấy thi thể, chứ không thể chỉ vì nghe tin mà đã xúc động đến mức đó.
Đúng như Lâm Tuyên Hòa dự đoán, sau khi nghe tin Tống Thự đã chết, người nhà họ Tống quả nhiên đã thành thật khai báo mọi chuyện.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play