Lâm Tuyên Hòa chậm rãi kể lại tất cả những gì mình điều tra được.
Vẻ mặt Hà Mạn bình thản, đợi đến khi Lâm Tuyên Hòa nói gần xong, chị ta mới khẽ nhíu mày, đôi môi mỏng hơi mở ra: “Thì ra cha tôi là một người đáng sợ như vậy sao... Cảnh sát Lâm, có thể trước kia tôi đã làm sai chuyện gì đó, nhưng tôi thực sự không nhớ gì cả. Còn những gì cô nói sau đó, tôi thực sự không nghĩ tới. Tôi biết Hồng Quang qua lại với một số người không đứng đắn, nhưng tôi đã khuyên bảo anh ta rất nhiều lần. Anh ta không nghe lời tôi, tự ý hành động, tôi thực sự không có cách nào.”
Lâm Tuyên Hòa bất lực nhìn chị ta: “Nếu đã như vậy, chị hãy đến bệnh viện kiểm tra đi. Nếu mất trí nhớ, vẫn nên kiểm tra cho cẩn thận.”
Nói xong, cô kéo Yến Vân đứng dậy rời đi.
Bùi Viễn và Nghiêm Tư cũng theo sau.
Vừa ra khỏi cửa, Bùi Viễn đã sốt ruột hỏi: “Thật sự không điều tra thêm nữa sao? Cứ để Hà Mạn thoát vậy à?”
"Thời gian đã quá lâu rồi." Lâm Tuyên Hòa thở dài: “Nghiêm Tư từng đến nhà của Hà Mạn thật sự. Chị ta có quan hệ rất căng thẳng với gia đình, gần như không liên lạc. Dù có điều tra thêm cũng không có chứng cứ chứng minh Hợp Dao đã làm gì phạm pháp. Hơn nữa, tôi nghĩ chị ta thực sự chưa từng trực tiếp ra tay. Nếu không, sao chị ta dám để cảnh sát tham gia vào vụ việc?”

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play