Lâm Tuyên Hòa nghiêm giọng: “Trước đây cậu có làm loạn thế nào, tôi cũng chỉ coi cậu là một cô gái nhỏ, hay giận dỗi mà thôi. Nhưng bây giờ cậu đang đối mặt với chuyện gì? Đây có phải là chuyện tranh giành địa vị trong nhà họ Lâm không? Một người đã chết ngay trước mặt cậu, nhà cậu hiện tại là nơi duy nhất có thể có manh mối, vậy mà cậu lại vì sĩ diện mà dọn dẹp phòng ư? Lâm Nhân, trong mắt cậu, rốt cuộc là sĩ diện của cậu quan trọng, hay một mạng người quan trọng?!”
“Cho dù cậu không quan tâm người kia sống hay chết, không quan tâm ai là hung thủ, thì cậu có biết bây giờ cậu cũng là một trong những kẻ tình nghi không?! Cậu tự ý dọn dẹp hiện trường, cậu có nghĩ đến hậu quả của việc này không?!”
Lời của Lâm Tuyên Hòa còn chưa dứt, nước mắt đã dâng đầy trong mắt Lâm Nhân.
Vừa nhục nhã vừa xấu hổ, hai cảm xúc ấy hòa lẫn khiến cô ta cảm thấy không còn mặt mũi nhìn ai nữa.
Lâm Nhân nghẹn ngào: “Cậu…cậu đã mặc định tôi là hung thủ rồi, đúng không? Cậu không tin tôi, cô nghĩ tôi chính là hung thủ, cậu…”
Lâm Nhân khóc đến mức nước mắt lăn dài như hoa lê trong mưa, ai thấy cũng xót xa.
Bất cứ ai khác khi nhìn thấy dáng vẻ này của cô ta đều sẽ không nhịn được mà muốn an ủi. Nhưng Lâm Tuyên Hòa lại quát thêm một tiếng: “Muốn rửa sạch nghi ngờ thì ngoan ngoãn hợp tác với chúng tôi! Nín khóc lại! Khóc khóc khóc, chỉ biết khóc! Có chuyện gì xảy ra, khóc thì có ích gì? Khóc sớm vậy làm gì, tự lo hậu sự trước à?!”
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT