“Chiếc đài phát thanh là thứ duy nhất chúng tôi có thể nghe được âm thanh từ thế giới bên ngoài. Tất cả chúng tôi, kể cả tôi, đều rất cần nó. Chỉ khi nghe đài, chúng tôi mới có cảm giác mình còn sống.”
Lâm Tuyên Hòa nhận ra rằng, chủ ngữ của Tân Nhu đã chuyển từ "họ" thành "chúng tôi".
Tân Nhu ngẩng đầu lên, nhìn chằm chằm trần nhà: “Tôi phát hiện Cao Thế Dương đang cố gắng kiểm soát chúng tôi, và ông ta đã thành công. Để thoát khỏi xiềng xích, có cơ hội trốn thoát, tôi giả vờ khuất phục.”
“Ngày tôi nhận thua, Cao Thế Dương lập tức đến, đưa tôi một mình vào căn phòng nhỏ bên trong. Cao Tử Mặc đứng ngay cạnh nhìn tôi... Cô nói xem ông ta có biến thái không? Ông ta có thể làm những chuyện như thế trước mặt con trai mình. Ban đầu khi họ nhắc đến chuyện này, ai cũng thấy xấu hổ, nhưng tôi thì không. Tôi coi như bị chó cắn một cái, chẳng lẽ còn trách mình? Chỉ cần nhịn là được, giữ mạng quan trọng hơn.”
Nói đến đây, Tân Nhu có vẻ thoải mái, nhưng giọng cô đột ngột thay đổi: “Nhưng chẳng bao lâu sau, tôi phát hiện có điều không đúng. Dường như họ đang tranh giành để được quan hệ với Cao Thế Dương, như thể... đang tranh giành ân sủng. Họ còn nghi ngờ lẫn nhau, luôn nghĩ rằng người kia đang nói xấu mình trước mặt Cao Thế Dương. Thật đáng sợ, chỉ cần nghĩ đến cảnh tượng lúc đó, tôi đã thấy sợ hãi.”
“Nhưng chúng tôi làm thế để được gì? Chẳng qua là một cuốn sách, một cái đài phát thanh, hoặc một bữa ăn ngon. Đúng vậy, Cao Thế Dương không mang thức ăn đến đều đặn, Cao Tử Mặc đến khi nào hoàn toàn tùy thuộc vào tâm trạng của ông ta. Đôi khi ông ta còn cố tình không mang thức ăn. Chúng tôi khi no khi đói, có khi ba ngày liền không có thứ gì tươi mà ăn, chỉ có thể uống ít nước bẩn.”
“Đó chính là những ngày mà tôi đã trải qua trong năm, sáu mươi ngày.”
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT