Không có bằng chứng, Tuyên Hòa cũng khó nói gì, cô chỉ hỏi: “Hai người có nhớ không, Hứa Xuân Anh luôn tự nhốt mình trong phòng, hơn nữa không cho phép bà ngoại làm phiền sau bữa tối. Mỗi lần bị làm phiền, cô bé đều nổi giận.”
Tần Trinh ngạc nhiên nói: “Còn có chuyện như vậy sao? Đứa trẻ này học hành quá chăm chỉ rồi đấy nhỉ? Ôi, sao tôi không có một cô con gái nghe lời như vậy.”
Nghiêm Tư dường như đã hiểu ý của Tuyên Hoà: “Cậu nghĩ chuyện này không hợp lý sao?”
“Đúng vậy, điều duy nhất tớ có thể nghĩ ra là, thực ra thời gian đó Hứa Xuân Anh không có trong phòng, không cho bà ngoại làm phiền là vì sợ bị lộ. Nhưng tại sao cô ấy không muốn người khác biết cô ấy đã ra ngoài, chuyện này giải thích thế nào? Tóm lại, chúng ta vẫn nên điều tra từng bước, không thể vì Hứa Xuân Anh có thành tích tốt mà cho rằng cô bé không có điểm đáng ngờ, tất nhiên cũng không thể chỉ tin vào lời của Trương Gia.”
Lương Quốc Tĩnh đã thú nhận tất cả, không còn gì để giấu nữa.
Khi biết Tuyên Hòa muốn hỏi về những vấn đề liên quan đến Hứa Xuân Anh, khuôn mặt của Lương Quốc Tĩnh lộ rõ sự hoảng sợ.
Tần Trinh mặt dày bám theo Tuyên Hòa vào phòng để nghe thẩm vấn, không nhịn được nói chen vào: “Cậu phải suy nghĩ kỹ trước khi nói, một khi phát hiện cậu nói dối, hậu quả tự chịu lấy.”

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play