Dì Trương vội vàng ôm lấy cô, khóc còn dữ dội hơn cả Triệu Thục Giai: “Tuyên Hòa à, trước kia là tôi không đúng, là tôi có mắt không tròng, cháu có thể nói với Thanh Ngọc không, bảo cháu ấy đừng đuổi tôi đi, tôi tuổi đã cao rồi, rời khỏi nhà họ Lâm thì tôi không sống nổi!”
Lâm Tuyên Hòa cố nhịn nước mắt, cười lạnh nói: "Không sống nổi sao? Bà đoán xem tôi biết sổ sách có vấn đề như thế nào? Dì Trương, tôi đã nói rồi, tôi là người có thù sẽ nhớ cả đời.”
“Bà vẫn nên xem kỹ sổ sách đi, xem mình đã ăn trộm của nhà họ Lâm bao nhiêu tiền, nửa đời sau, tự giác vào tù mà ở đi.”
Nói xong, Lâm Tuyên Hòa bước đi nhanh.
Cô đi một mạch ra khỏi nhà họ Lâm, đóng sầm cánh cổng sắt lại, mới cảm thấy dễ thở hơn một chút.
Có lẽ là chiếm lấy thân thể của nguyên chủ, cô dường như có thể đồng cảm với nguyên chủ một cách đặc biệt.
Nỗi ấm ức của nguyên chủ, cô đều có thể cảm nhận một cách chân thực.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play