“Nhưng sự cố chấp với việc giết người, chắc chắn là bắt nguồn từ Sở Hân, những vết thương trên người cô ta có thể chứng minh điều này. Vết thương cũ có thể nói là do bị cha đánh để lại. Vết thương mới là sao?”
“Sở Lương sẽ không đánh Sở Hân. Người có thể đánh cô ta, chỉ có chính cô ta. Tại sao lại tự làm hại mình? Cô ta đang kiềm chế sự bốc đồng, kiềm chế sự thôi thúc muốn giết người.”
“Vì vậy, hai người họ, có thể coi là phân công hợp tác, Sở Hân tâm lý biến thái, nhiều năm qua vẫn luôn kiềm chế ham muốn. Sở Lương thì chịu trách nhiệm tìm đối tượng cần giết, anh ta căm ghét cha mẹ, anh ta sợ bệnh truyền nhiễm qua đường máu, mặc dù khả năng lây nhiễm không phải là một trăm phần trăm. Sở Lương bịa ra lời nói dối Sở Hân đã chết, có lẽ là không muốn để em gái gánh tội giết người, anh ta đối xử tốt với em gái là thật. Còn đối với bệnh nhân trong bệnh viện... ngoại trừ những bệnh nhân nhóm máu B, anh ta đối xử rất tốt với những người khác.”
Thậm chí tốt đến mức người bình thường không làm được.
Lâm Tuyên Hoà nhất thời không biết nên đánh giá Sở Lương như thế nào.
Là người tốt sao? Không thể.
Là người xấu sao? Không hoàn toàn.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT