Yến Vân khách sáo nói: “Biết rồi, không có vấn đề gì nữa. À đúng rồi, nếu con trai bà bị tàn tật, bà có thể nộp đơn xin trợ cấp của chính phủ, không cần phải ngại đâu. Tôi thấy nhà bà cũng không xin giấy chứng nhận tàn tật, ôi, vẫn quá thương chính phủ, thật ra trợ cấp cho người tàn tật không có khả năng sinh hoạt là việc chính phủ nên làm.”
Hứa Thuý Phương không hiểu ý của Yến Vân: “Trợ cấp? Trợ cấp gì? Có thể lấy tiền không? Lấy tiền thế nào, con trai tôi không phải người tàn tật mà cũng có thể lấy tiền sao?”
"Không phải người tàn tật sao?" Yến Vân ngạc nhiên: “Vậy anh ta đầy đủ tay chân, không có phụ nữ thì không sống được sao? Ôi trời, tôi còn tưởng anh ta cụt tay cụt chân, ngại quá.”
Lâm Tuyên Hoà: “Phụt.”
Lâm Tuyên Hoà phục Yến Vân sát đất.
Cô thậm chí còn muốn bái Yến Vân làm sư phụ, cái miệng này của anh, không truyền lại thì thật đáng tiếc.
So với Yến Vân, những lời cô nói với nhà họ Lâm thì là cái gì? Chỉ là nhai lại lời của chú Trần mà thôi.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT