Tiền Bảo Nha bị chặn ở cổng lớn, trên gương mặt xinh đẹp hiện lên vẻ hoang mang không hiểu chuyện gì đang xảy ra. Tuy cô không biết “cái nhà trắng” mà Vương Kiều nhắc đến là nơi nào, nhưng có lẽ đối với các cô gái thì đó không phải là nơi tốt đẹp gì. Thế nhưng, sau khi nghe rõ ý tứ trong lời nói của Vương Kiều, cô lại cảm thấy có chút dở khóc dở cười. Trong lòng thầm nghĩ chuyện đó đã xảy ra từ lâu lắm rồi, vậy mà Vương Kiều vẫn lôi ra như thể đó là cọng cỏ cứu mạng, cô thật sự bó tay với cô ta rồi.
Thấy Vương Kiều bám chặt lấy cánh cửa không buông, Tiền Bảo Nha bất đắc dĩ đưa tay day day trán, nhíu mày hỏi cô ta làm sao biết được chuyện này.
“Là… là La Oa Nhi bày mưu cho tôi.” Vương Kiều vừa thút thít vừa không chút do dự bán đứng La Oa Nhi.
Tiền Bảo Nha thầm nghĩ: “Xem ra vẫn là đánh còn quá nhẹ.” Đến lần sau, cô sẽ đề nghị với chị Mạnh ra tay mạnh hơn một chút, hơn nữa chỉ đánh thôi thì chưa đủ, phải bỏ đói thêm vài bữa nữa thì mới ngoan ngoãn được.
“Chuyện đã qua lâu rồi, cơ hội chắc chắn đã mất từ lâu, cô muốn trông chờ vào tôi e rằng…” Tiền Bảo Nha còn chưa dứt lời, Vương Kiều ở bên kia đã kích động lên tiếng.
“Không sao, không sao cả, cô chỉ cần nói cho tôi biết địa điểm, tôi sẽ đến đó khóc lóc van xin, cầu xin các vị lão gia thương xót cứu mạng tôi.” Vương Kiều nức nở nói.
Nghe những lời này của cô ta, lại nhìn thân hình run rẩy như bông hoa lê trắng trong gió, Tiền Bảo Nha chợt nghĩ đến một chuyện thú vị, lông mày không khỏi khẽ nhếch lên, lời từ chối đến bên miệng lại đổi thành: “Cũng được…” Cô quyết định tặng cho tên cặn bã kia một món quà, coi như an ủi nỗi đau bị sa thải của mình vậy.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT