21.
Tình hình bên ngoài đã rối loạn thành một mớ hỗn độn.
Tiếng bước chân dồn dập.
Tiếng vũ khí va chạm, xé rách da thịt.
Tên cầm đầu đám cướp, kẻ có giọng thô lỗ nhất, gầm lên:
"Hôm nay ông đây liều mạng với bọn mày! Không ai có thể sống sót rời khỏi đây!"
Này hệ thống, có khi nào bọn chúng thực sự liều chết không?
Hệ thống:
【Kiếm còn chưa rút ra đã đòi chết?】
Ừm, đúng là phản diện chết vì nói quá nhiều.
Đúng lúc đó, có người xé toạc bao tải nhốt ta.
Một giọng nói kích động vang lên:
"Tam vương phi ở đây!"
Ánh sáng chói lòa khiến ta phải nhắm mắt lại.
Mất một lúc để thích nghi, khi mở mắt ra—
Ta nhìn thấy hai người.
Ngược sáng, họ đứng nơi cửa, một người là Thất hoàng tử, một người là Tam hoàng tử.
Ánh mắt của Thất hoàng tử xuyên qua đám người hỗn loạn, dừng lại trên người ta.
Tim ta lỡ nhịp.
"Ca ca!"
Ta kéo váy, chạy như bay về phía y.
Hệ thống:
【Thật lòng mà nói, ta có chút muốn ship hai người bọn họ… Nhưng mà ký chủ, sao ngươi lại nhào vào lòng Thất hoàng tử ngay trước mặt Tam hoàng tử vậy?!】
Thất hoàng tử ném thanh kiếm đi, dang tay ôm lấy ta.
Tất cả ồn ào xung quanh dường như dừng lại.
Hệ thống:
【Bên ngoài lại có một toán sát thủ khác đang đến. Xem chừng bọn chúng là tử sĩ được huấn luyện bài bản. Ký chủ, ngươi xác định vẫn còn thời gian diễn phim tình cảm?】
Một mũi tên xé gió lao tới!
Thất hoàng tử ôm ta xoay người tránh né.
Quá hiểm!
—
Xung quanh, những tên sát thủ lao thẳng về phía ta.
Tam hoàng tử liếc nhìn Thất hoàng tử, trầm giọng nói:
"Đưa nàng đi trước."
Không giống mọi khi, lần này Thất hoàng tử không nói lời châm chọc.
Y chỉ thản nhiên đáp:
"Ám vệ của ta để lại cho huynh."
—
Tam hoàng tử nhẹ nhàng nói:
"Đa tạ Thất đệ."
22.
Thất hoàng tử bình thản ôm ta đi vào Tam hoàng tử phủ, hoàn toàn không để ai vào mắt.
Hệ thống lầm bầm:
【Rõ ràng có thể về phủ của chính mình mà?】
Ngươi không hiểu đâu, mị lực của chị dâu đấy!
Ta uể oải gục xuống bàn, than thở:
"Ta đói quá…"
Thất hoàng tử móc từ trong túi ra vài quả quýt đường, đặt vào tay ta.
"Trước ăn tạm đi, ta đi bảo nhà bếp nấu đồ cho nàng."
(Nhai nhai nhai…) Quýt đường ngon quá! (Nhai nhai nhai…)
Ta thuận miệng nói:
"Lần sau muốn ăn lẩu cay! Nhiều ớt, nhiều tiêu, thả thêm mấy quả trứng cút!"
Sau khi hoàn thành nhiệm vụ, nhất định phải về viết đơn khiếu nại lên tổng bộ!
NPC đóng vai bọn cướp quá thất đức!
Ít nhất cũng phải cho ta ăn uống no đủ trước khi bắt cóc chứ!
Hệ thống hớn hở nhảy ra:
【Ký chủ! Hắc hóa của Thất hoàng tử đã về 0! Chỉ cần xử lý nốt Tam hoàng tử, chúng ta có thể rời đi rồi!!!】
Ta lặng lẽ chớp mắt.
"…Đừng nói chuyện điện giật như thế, được không?"
Hệ thống:
【Ồ đúng rồi, quên nói với ký chủ! Ta đã giúp ngươi đăng ký thẻ thông hành vĩnh viễn kèm thưởng gấp đôi!】
Ta hét lên:
"Aaaa yêu hệ thống quá!!!"
Hệ thống:
【Ký chủ! Giữ hình tượng đi!】
Ta hít hít mũi.
"Không biết có phải ta tưởng tượng không, nhưng… có mùi gì lạ lắm."
Đúng lúc này, Tam hoàng tử mang theo một bát lẩu cay nóng hổi bước vào.
Hắn vừa đặt bát xuống trước mặt ta.
Ầm!!!
Bỗng nhiên cuồng phong gào thét bên ngoài, khiến cả căn phòng rung lắc dữ dội!
Ngay sau đó—
Sét đánh xé rách bầu trời, ánh sáng chói lòa!
Ta giơ tay che mắt.
Đợi đến khi ta buông tay xuống, vị trí Thất hoàng tử vừa đứng…
—Trống trơn.
23.
Thất hoàng tử… biến mất rồi.
Lẩu cay vẫn còn bốc khói trên bàn.
Nhưng chuyện này còn quái dị hơn cả lẩu cay.
Ta vừa gấp gáp ăn lẩu, vừa gấp gáp gọi hệ thống.
Ăn… ăn… rồi đột nhiên, trước mắt tối sầm!
Ta ngất xỉu.
Không biết ta đã ngủ bao lâu.
Khi mở mắt ra—
Đầu ta… không còn là đầu ta nữa.
Rất cao, rất nặng, như thể ta đang đội vương miện vàng 24k, khảm 108 viên đá quý!
Tam hoàng tử dựa vào đầu giường, nghe thấy tiếng động, hắn ngẩng lên.
"Ngươi tỉnh rồi."
Trong đôi mắt hắn, tơ máu loang lổ.
Ta khàn giọng hỏi:
"Ta ngủ bao lâu rồi?"
“Ba ngày."
Ta bật dậy.
"Vậy còn Thất hoàng tử…"
Tam hoàng tử trầm mặc.
Không được! Ta phải đi tìm hắn!
Ta hất chăn xuống giường, định lao ra ngoài.
Nhưng vừa bước một bước, đầu gối mềm nhũn.
Bịch!
Ta quỳ thẳng xuống đất.
Tại sao lại như thế?
Tam hoàng tử bước đến, ngồi xổm trước mặt ta, đưa tay ra.
Hắn bình thản nói:
"Ngươi muốn tìm Thất hoàng tử? Ta biết hắn ở đâu."
Ta sững sờ ngẩng đầu.
"Làm sao ngươi biết?"
Tam hoàng tử cười nhẹ:
"Làm sao ta biết Thất hoàng tử đã biến mất?"
"Làm sao ta biết ngươi đang muốn tìm hắn?"
Hắn gọi tên ta.
"Yên Thu."
"Hệ thống của ngươi… chưa nói cho ngươi biết sao?"
"Ta đã thức tỉnh rồi."
24.
Tam hoàng tử vẫn bình tĩnh ngồi trên giường.
Hắn nói:
"Ta đã biết từ lâu rồi."
"Ta biết mình là phản diện."
"Ta cũng biết thế giới này cần ta làm phản diện, cần ngươi đến chinh phục ta, cứu rỗi ta."
Nhưng ai sẽ cứu rỗi ngươi đây?
Những chi tiết bị ta bỏ qua giờ dần hiện ra.
Ta bỗng nhớ lại—
Ở thế giới này, chỉ có hắn luôn gọi ta là Yên Thu.
Mà "Yên Thu" mới chính là tên thật của ta.
Hệ thống lúc nào cũng cảm thấy phiền, mỗi lần ta xuyên qua là tiện thể thêm một cái họ cho ta.
Có lần ta bị nhầm mục tiêu, đang công lược "Thẩm Yên Thu" thì lại biến thành "Tô Yên Thu".
Nhưng lần này thì sao?
Sau khi "thức tỉnh", thế giới này bỗng trở nên nhàm chán.
Ta phải đi theo quỹ đạo vốn có của nó.
Nếu không, ta sẽ bị ép quay lại đúng quỹ đạo.
Ta không thể giết ai, nhưng lại nhìn thấy máu dính đầy tay mình.
Có những con dao, rõ ràng ta chưa từng rút ra… mà nó đã cắm trên thi thể.
Ta không thể chết.
Ở thế giới nơi phản diện bắt buộc phải được cứu rỗi, ta là nhân vật không được phép chết.
Giọng của Tam hoàng tử vẫn đều đều như nước chết.
Nhưng ta chợt nhận ra…
Trong nhiệm vụ, mô tả về phản diện chỉ có vài dòng.
Nhưng Tam hoàng tử đã phải giãy giụa hơn hai mươi năm.
Trong suốt quãng thời gian đó…
Hắn chờ ta, tưởng tượng về ta.
Rồi sau đó—
Hắn yêu ta.
"Yên Thu."
Tam hoàng tử chậm rãi nói.
"Dù ngươi chỉ bước một bước về phía ta…"
"Ta cũng nguyện đi nốt chín mươi chín bước còn lại."
"Hay thậm chí… chín trăm chín mươi chín bước."
"Nhưng ngươi lại lùi một bước."
"Ngày hôm đó, khi ngươi bị bắt cóc, ta và Thất hoàng tử cùng đi cứu ngươi."
"Ngươi đứng ngay bên cạnh hắn."
"Ánh mắt của ngươi—"
Hắn khựng lại một chút.
Rồi cười.
Nụ cười kia rất đẹp.
Nhưng ánh mắt hắn
Hoàn toàn trống rỗng.
"Yên Thu."
"Người ngươi yêu nhất cũng là kẻ ngươi hận nhất."
"Ta hy vọng ngươi có thể hạnh phúc."
"Ta đã cho người đi tìm tung tích Thất hoàng tử rồi."
Gió nhẹ nhàng thổi qua.
Tà áo phất lên.
Chạm vào nhau trong giây lát.
Rồi lại rơi xuống.
25.
"Hệ thống" bật dậy đầy bực tức.
【Ký chủ! Đường truyền vừa bị đứa nào đá rớt! Ta vừa mới sửa xong! Tại sao ngươi lại nói chuyện với Tạ Cảnh Nhượng lâu như vậy!?】
Ta vẫn còn đang choáng váng và bối rối.
Não ta mới load được 10%.
"Ngươi tự xem lại đoạn phát lại đi."
Xem xong, hệ thống im lặng suốt 30 giây.
Rồi nó hóa điên.
【Cmn! Hướng dẫn nhiệm vụ mà ta nhìn thấy là phiên bản cũ! Cái mới chưa kịp cập nhật! Bây giờ tìm lại thì tập tin đã bị xóa!】
【Thôi kệ! Tạ Trường Lăng đã reset điểm hắc hóa, về lý thuyết thì không còn liên quan gì đến chúng ta nữa.】
"Điện hạ—!" Một tiểu đồng từ phủ chạy vào, hớt hải: "Điện hạ, bên ngoài có một cô gái kéo theo một cỗ quan tài, nói là tìm Vương phi!”Ta cùng Tạ Cảnh Nhượng nhìn nhau.
Bên ngoài, một chiếc xe lừa đậu sẵn.
Trên xe, một thiếu nữ áo đỏ ngồi vắt vẻo, tay cầm nửa củ cà rốt cắn dở, đong đưa chân đầy chán chường.
Bên cạnh nàng là một chiếc quan tài cũ nát.
Thấy chúng ta đi ra, nàng nhét nửa củ cà rốt còn lại vào miệng con lừa.
Nhảy xuống xe.
Há mồm nói một câu…
"Tiên sư cha nhà ngươi! Trốn mãi vẫn chẳng xong, ta trồng nửa mẫu khoai tây, vừa đào lên thì thấy bị chôn chung với nam chính? Thật là xui xẻo! Ta phải đi ba ngày ba đêm mới tới đây, mau mang hắn về! Tốt nhất là buộc vào dây lưng cho chắc, tiền đây chia đôi.
Hệ thống run rẩy.
【Ký chủ! Đối diện với ngươi hiện tại… chính là nữ chính của thế giới này!】
【Nàng ta tên Lục Viện Viện, xuyên sách đến đây. Nhưng hình như… nàng ấy rất phản cảm với việc làm nữ chính.】
Ta đã hiểu.
Nam chính phản nghịch.
Nam phụ thức tỉnh.
Nữ chính thì muốn bỏ trốn.
Còn ta—
Ta đã liều mạng làm việc như một con chó!
…
Chuyện này hợp lý không?
Hệ thống run rẩy nói.
【Ký chủ! Nghĩ đến phần thưởng x2 của ngươi đi!】
Ừ ha!
Hợp lý quá luôn!