6.
【Bình tĩnh, đừng hối, cứ theo giác quan của bản thân.】
...
Giác quan có thể giúp ta kiếm được tiền không?
Hệ thống có phát lương không?!
Không còn cách nào khác, ta chỉ có thể nín thở, gượng cười, coi như không nhìn thấy Tạ Trường Lăng.
Chỉ cần nhịn một chút nữa thôi...!
Mới vừa nhẹ nhàng thở ra một hơi, giây tiếp theo—
Tạ Trường Lăng nheo mắt, chậm rãi lướt ánh mắt sắc bén qua gương mặt ta.
Hắn lạnh giọng, xen lẫn chút lười nhác mà buông một câu:
"Có khi nào... bản vương nhìn nhầm rồi không?"
Ta còn chưa kịp thả lỏng, đã nghe thấy câu tiếp theo của hắn:
"Nên bắt đầu bóc từ đâu nhỉ? Tay nghề của bản vương cũng tàm tạm thôi, lát nữa đừng có mà kêu đau."
—?!
Gì cơ?! Ngươi là bác sỹ thẩm mỹ đấy à?!
QAQ Hệ thống, mau cứu ta!
Cuối cùng, hệ thống cũng nhớ ra mật khẩu đăng nhập mà tái xuất giang hồ:
【Ký chủ! Hình như cô đã kích hoạt phiên bản ẩn! Chỉ số hắc hóa của nam chính đã đạt 999999%, cao hơn 1% so với huynh hắn! Tức là thế giới này có hai phản diện, mà nhiệm vụ của cô là... công lược phản diện.】
—Hai phản diện?!
Công lược của ta nâng cấp từ dễ thành hardcore rồi sao?!
Ta già rồi!
Xin tha mạng!
Vậy bây giờ ta phải làm gì?!
【Đối diện với số mệnh bằng một trái tim tràn đầy nhiệt huyết!】
Hệ thống vô cùng hăng hái, nhưng gương mặt u ám lạnh lùng của Tạ Trường Lăng chẳng hề có dấu hiệu đang diễn trò.
Hắn giống như một boss siêu cấp đang chuẩn bị vào trạng thái cuồng bạo, ta biết đánh kiểu gì đây?!
Hệ thống tiếp tục:
【Dựa trên kinh nghiệm đọc 1000 tiểu thuyết của tôi, cô phải gạt kiếm sang một bên, sau đó... trực tiếp hôn hắn!】
KHÔNG!
Khoan đã!
Ta chưa kịp nghĩ—
...Mà miệng ta đã hôn lên rồi.
7.
Thanh kiếm rơi xuống đất.
Tạ Trường Lăng rất nhanh đảo khách thành chủ, giữ chặt sau gáy ta, hung hăng hôn thật sâu.
Bùm!
Trong đầu ta như có pháo hoa nổ tung.
Từng nhịp tim dồn dập vang vọng nơi lồng ngực.
Nụ hôn này kéo dài tựa cả thế kỷ.
Ta đẩy Tạ Trường Lăng ra, thở hổn hển:
"Tê miệng rồi."
Hắn nhìn ta, ánh mắt không còn băng lãnh như ban nãy nữa, nhưng giọng điệu lại vô cùng dứt khoát:
"Đừng có giả bộ nữa, Thẩm Yên Thu."
Ta lặng lẽ cúi đầu.
Nhưng hắn không cho ta cơ hội né tránh, lập tức ôm eo, kéo ta ngã lên giường.
Cắn môi ta, hắn hung dữ hỏi:
"Ngươi thích Tạ Cảnh Nhượng đúng không? Vì thích hắn nên mới giả chết để gả cho hắn?"
Oan uổng quá mà, lão gia ơi!
Ta chỉ là một người làm nhiệm vụ đơn thuần thôi!
Công lược hay bị công lược,
Nhầm lẫn hay bị nhầm lẫn,
Tất cả đều là tai nạn!
Hệ thống vẫn ngồi ăn dưa hóng chuyện:
【Ký chủ, vậy bây giờ Tạ Trường Lăng là tai nạn hay nhiệm vụ đây?】
...Là loại mà cần phải che pixel ấy.
Hắn thấy ta mất tập trung, lại càng bực bội, vừa hành hạ ta vừa nghiến răng nghiến lợi nói:
"Không được thích Tạ Cảnh Nhượng.
Không được thích hắn.
Nếu không, ta lột da ngươi, làm thành búp bê da người."
Trời tối rồi lại sáng.
Ta bị quần qua quần lại, đến mức hồn xiêu phách lạc.
...Còn sống không ta?
Đang mơ màng, bỗng bên ngoài vang lên giọng nói trầm ổn của Tạ Cảnh Nhượng—
"Yên Thu, ngươi có ở trong đó không?"
8.
Tạ Trường Lăng nghe thấy.
Nhưng hắn chẳng có chút nào gọi là hoảng loạn.
Quỳ trước mặt ta, cúi đầu, nâng mặt ta lên, từ chân mày, sống mũi, từng chút một chậm rãi hôn xuống.
Vừa hôn, hắn vừa hỏi bằng giọng điệu nhàn nhã:
"Mở cửa không?"
Ta trừng lớn mắt.
Tạ Trường Lăng điên rồi à?
Bên ngoài là ca ca hắn!
Hôm nay là ngày đại hỷ của huynh ấy!
Hắn còn muốn mở cửa cho người ta đến bắt gian sao?!
Ta vừa định nghiêm túc nói chuyện thì hắn lại nhẹ giọng cười:
"Nếu ngại phiền phức, vậy thì giết hắn đi, sao nào?"
Hệ thống đột ngột lên tiếng:
【Hô! Nhiệm vụ làm sao có thể phát triển theo hướng này được?!】
Ta tranh thủ thời cơ cầu cứu:
"Hệ thống! Mau tạm dừng! Vận dụng đại không gian, quăng Tạ Trường Lăng ra ngoài ngay!"
Hệ thống chậc lưỡi:
【Ký chủ, ngươi quên rồi à? Theo Điều 17, Khoản 2 của Quy tắc quản lý nhiệm vụ công lược, khi mục tiêu công lược có chỉ số hắc hóa trên 50%, hệ thống không được can thiệp bằng kỹ năng mạnh.】
...
Ta muốn kiện hệ thống.
Tạ Cảnh Nhượng bên ngoài lại lên tiếng, lần nữa hỏi:
"Yên Thu, ngươi có trong đó không?"
Còn ta... bị Tạ Trường Lăng chặn miệng, nói không thành lời.
"Két—"
Cửa bị đẩy ra.
Gần như cùng lúc, ta đẩy mạnh Tạ Trường Lăng, nhét hắn vào trong chăn.
...
May quá,
Là mùa đông.
Cũng may,
Chăn dày hơn cả thể diện của ta.
9.
Bóng người gầy gò từ từ tiến lại gần.
Cách lớp màn giường, ta gấp gáp lên tiếng:
"Tam hoàng tử điện hạ! Ta... ta vừa mới tỉnh, còn chưa chải chuốt trang điểm, không tiện
gặp người. Điện hạ không cần vén màn đâu!"
Hệ thống:
【Ký chủ, ngươi có quên mất phu quân của mình đang ở trong chăn không?】
...
Tốt rồi.
Một giọng nói dịu dàng như gió xuân vang lên:
"Không sao."
Ta thầm thở phào nhẹ nhõm.
Một người dịu dàng, nhã nhặn, lúc nào cũng cười mắt híp, làm sao có thể là phản diện được chứ?
Hệ thống hừ nhẹ:
【Ký chủ, đừng xem thường mắt híp. Nói nhỏ ngươi nghe, tháng trước Thị lang Hộ bộ bị hắn giết, nửa tháng trước Tông chính thiếu khanh cũng chết dưới tay hắn, hôm qua trước khi bái đường, hắn còn rảnh tay xử lý quan viên Hồng Lô Tự mới nhậm chức nữa đó.】
...
Ta có nên hỏi thử xem, rốt cuộc cả phủ này có ai chết là do nguyên nhân tự nhiên không?
Ta cố gắng giữ bình tĩnh, hỏi:
"Điện hạ đến tìm ta có việc gì sao?"
Tạ Cảnh Nhượng không trả lời ngay.
Một lúc lâu sau, hắn mới khẽ cười, giọng điệu như vừa tỉnh mộng:
"Đêm qua trong phủ có trộm, ta lo lắng cho ngươi, nên đến xem thử."
...
Trộm?
Quen lắm.
Rất quen luôn.
Ta vừa định nói gì đó thì một luồng điện chạy dọc sống lưng.
...
¥#@/&
Tạ Trường Lăng!
Tạ Cảnh Nhượng dường như nhận ra điều bất thường, khẽ nhíu mày:
"Yên Thu, ngươi sao vậy?"
"Ta... không... không sao..."
"Sao giọng ngươi run vậy?"
"À... ta... hơi lạnh một chút..."
"Để ta đi lấy cho ngươi một bát canh nóng."
Hệ thống:
【Ký chủ, sao hắn lại tốt với ngươi như vậy?】
10.
Ta nắm chặt góc chăn.
Đợi đến khi Tạ Cảnh Nhượng biến mất, ta lập tức tóm cổ Tạ Trường Lăng, ném hắn ra ngoài.
"Ngươi cút ra ngoài cho ta!"
Đôi mắt sâu thẳm của hắn nhìn chằm chằm ta, nhưng tay lại không chịu yên phận.
Hắn còn cố ý hỏi:
"Đi đâu ra đây? Ra bằng cửa sổ này sao? Ta vẫn còn trong phòng đấy nhé."
Ta hít sâu, mỉm cười mở cửa sổ, nói:
"Như một kẻ không danh không phận ấy, đương nhiên là ra bằng cửa sổ rồi."
Hơi thở ấm áp của hắn lướt qua môi ta.
Hắn cười cợt:
"Khi nào thì ta có danh phận đây?"
Ta nhếch môi:
"Xem biểu hiện của ngươi đã."
...
Đúng lúc này, Tạ Cảnh Nhượng bưng chén canh nóng quay lại.
Hắn nhìn thấy cửa sổ đang mở toang, vẻ mặt nghi hoặc:
"Yên Thu, trời lạnh vậy, sao ngươi lại mở cửa sổ?"
Ta chưa kịp nghĩ ra lý do...
Mỉm cười.
Bình tĩnh.
Rồi chậm rãi đáp:
"Ta... tự nhiên cảm thấy nóng quá."
...
Hệ thống:
【... Ngươi nghĩ hắn sẽ tin như tin Tần Thủy Hoàng còn sống sao?】
Tạ Cảnh Nhượng bước đến, vươn tay định chạm vào trán ta, như thể đang kiểm tra ta có khó chịu ở đâu không.
Hắn dịu dàng hỏi:
"Có cần gọi thái y đến xem không?"
Ta theo bản năng né tránh, nói nhỏ:
"Không cần, ta chỉ muốn yên tĩnh một chút thôi."
Một tia sáng quái lạ lướt qua mắt hắn.
Rất nhanh, hắn lại trở về vẻ dịu dàng như cũ, khẽ cong môi, nói:
"Được."
...
Ta hỏi nhỏ hệ thống:
"Ta đối xử với hắn như vậy có hơi quá đáng không? Dù gì cũng phải hoàn thành nhiệm vụ chứ..."
Hệ thống đột nhiên kích động:
【Ký chủ! Ta vừa phát hiện, chỉ cần ngươi nói chuyện với Tạ Cảnh Nhượng, độ hắc hóa của hắn sẽ giảm xuống! Chỉ cần... ngươi nói thật nhiều với hắn là được!】
...
Sao không nói sớm!
Nhiệm vụ này dễ vậy mà!
Ta lập tức đứng phắt dậy, theo sát Tạ Cảnh Nhượng, vui vẻ kể chuyện:
"Điện hạ có muốn nghe một câu chuyện không? Ngày xưa có một ngọn núi, trên núi có một ngôi miếu, trong miếu có ba hòa thượng..."