Tác giả Ngu Uyển Uyển
Hoàng thượng tuổi cao sức yếu, gần đây bệnh tình lại ngày càng trầm trọng, long thể bất an, ngài đành ủy quyền cho Thái tử giám quốc, để Đại hoàng tử tạm thời xử lý triều chính.
Bản thân Hoàng thượng thì lui về biệt viện Giang Nam để tĩnh dưỡng. Thái tử ở lại kinh thành gánh vác chính sự, còn Nhị hoàng tử mới thành thân chưa bao lâu, cũng không được đi theo phụ hoàng.
Người được phép theo hầu lần này có Cố Hoàn Tri.
Hắn không yên tâm để Vân Vũ một mình ở lại phủ tướng quân, nên dứt khoát đưa nàng cùng đi Giang Nam.
Lúc này, Vân Vũ đã mang thai gần bảy tháng. Biệt viện ở Giang Nam khí hậu ôn hòa, cảnh sắc hữu tình, là nơi lý tưởng để dưỡng thai.
Lộ trình cũng không quá xa, dọc đường có trạm dịch hỗ trợ nên không bị xóc nảy nhiều. Nhưng Cố Hoàn Tri vẫn không vì thế mà lơ là: xe ngựa được chuẩn bị chu đáo, trong ngoài đều lót đệm nỉ mềm lông dê. Đến cả chân bàn nhỏ bên trong xe cũng được bọc một lớp lông cáo dày cộp, sợ nàng chẳng may va chạm mà bị thương.
Chỗ ở tại biệt viện cũng được chọn kỹ: vừa ấm áp vừa thông thoáng. Mở cửa sổ ra là thấy thủy tạ đón gió, cảnh đẹp như tranh.
Vậy mà…
“Tối nay ngươi đừng có ngủ cùng ta!” – Vân Vũ cau mày, lấy hết dũng khí đối mặt với hắn.
Cố Hoàn Tri chẳng thèm tranh cãi, chỉ lặng lẽ xốc chăn lên, một tay chuẩn bị bế nàng lên giường.
“A Vũ, bụng nàng đã lớn thế này rồi, ta ngủ cùng cũng tiện bề chăm sóc.” – Hắn cười nhàn nhạt, trong ánh mắt lên án của nàng mà thành công lên giường.
Nàng thật ra không muốn hắn ngủ cạnh là vì…
Từ khi thai nhi ổn định, Cố Hoàn Tri liền bắt đầu… không biết giữ mình.
Buổi tối, khi ôm nàng ngủ, hắn vẫn không chịu an phận.
Vân Vũ quay lưng về phía hắn, giọng mang theo vài phần bực dọc:
“Vậy ngươi tối nay không được động tay động chân.”
“ Được.”
Cố Hoàn Tri đáp lời nhanh đến mức khiến người ta nghi ngờ hắn đã chờ sẵn câu đó.
Thế nhưng ngay sau đó, hắn liền siết chặt vòng tay ôm lấy nàng từ phía sau, một bàn tay khéo léo đặt lên bụng nàng che chở, hung hăng hôn lên môi nàng một cái.
Lại là một đêm trôi qua…
Hôm nay đã là ngày thứ tư kể từ khi Vân Vũ đến Giang Nam.
Hoàng thượng vẫn ở trong biệt viện tĩnh dưỡng, thân thể không những không khá hơn mà còn có phần suy yếu. Dù đã đổi nơi an dưỡng có khí hậu ôn hòa hơn, bệnh tình vẫn không mấy khởi sắc.
Vân Vũ cùng Cố Hoàn Tri thì trú tại biệt viện Hàn Sơn.
Nghe nói Hoàng Thượng thân mình vẫn như cũ không thấy tốt lên, đổi một nơi an dưỡng mới cũng không thấy khởi sắc.
Sáng sớm Cố Hoàn Tri liền mang theo Hắc Giáp Vệ đi tuần tra, nói là có lưu phỉ xuất hiện gần đỉnh núi phía sau biệt viện, người trông coi nơi đó… đều bị giết.
Tựa hồ cảm nhận được điều gì bất ổn, trước khi rời đi, Cố Hoàn Tri đã chuẩn bị sẵn xe ngựa đưa VânVũ đến biệt viện gần nơi Hoàng thượng nghỉ ngơi. Bên đó có cấm vệ quân trấn thủ, sẽ an toàn hơn.
*
Vân Vũ cảm thấy đầu óc quay cuồng, giống như vừa trải qua một cơn ác mộng dài dằng dặc. Phải mất một lúc, sau khi cơn choáng váng dần lắng xuống, nàng mới chậm rãi mở mắt.
Lọt vào tầm mắt… lại là một gian phòng hoàn toàn xa lạ.
Nàng ngẩn người ngồi dậy từ chiếc giường sập chạm trổ hoa văn tinh xảo, trên người vẫn là bộ xiêm y lúc sáng rời phủ, nhưng đây là nơi nào?
Nàng nhớ rõ trên đường đi tới biệt viện mới bên ngoài hình như sảy ra việc gì đó, nhưng nàng ngồi trong xe ngựa bên ngoài xảy ra chuyện gì nàng cũng không biết,
Nàng còn chưa kịp dò hỏi liền cảm thấy một trận choáng váng, mở mắt đã thấy mình đang ở một tẩm điện xa lạ.
Vân Vũ chống tay rời giường, một tay cẩn thận đỡ bụng đã lộ rõ, hoàn cảnh lạ lẫm khiến nàng đề cao cảnh giác.
Lúc này, của phòng kẽo kẹt mở ra, có người đi vào.
Vân Vũ theo bản năng lùi về sau một bước, một tay siết chặt lấy bụng mình, ánh mắt tràn đầy cảnh giác và lo sợ nhìn về phía cửa.
Nhưng khi người kia bước vào, đôi mắt nàng lập tức mở to, như không thể tin nổi vào cảnh tượng trước mắt.
“Nhị điện hạ…?”
Người vừa vào không ai khác chính là Nhị hoàng tử — nhưng bộ dáng của hắn lúc này hoàn toàn khác với ấn tượng trong trí nhớ nàng.
Hắn vận một thân hắc y, vẻ mặt bình thản như nước, nhưng ánh mắt lại phảng phất ý cười ôn nhu, cứ như thể hắn đang đến thăm một người thân lâu ngày không gặp. Trong tay hắn… còn bưng một khay thức ăn nghi ngút khói.
“ Nàng tỉnh rồi,”
Ngữ khí Nhị hoàng tử vừa tự nhiên vừa thân mật, đem đồ ăn nóng hổi trên tay đặt lên bàn.
Ngay sau đó, hắn từng bước tiến về phía Vân Vũ.
Nàng nhất thời đầu óc hỗn loạn, bản năng lùi lại hai bước đến khi chân va nhẹ vào mép giường, không thể lui thêm nữa, nàng mới miễn cưỡng đứng vững, hai tay siết chặt thành nắm đấm, ánh mắt đề phòng nhìn người đang tới gần.
“Nhị điện hạ… nơi này là đâu? Vì sao ta lại ở đây?”
“Nơi này?” – Hắn cười nhẹ, ánh mắt thong thả đảo một vòng quanh phòng – “Tự nhiên là Giang Nam rồi.”
Vân Vũ tim đập mạnh. Không… không thể nào. Nàng nhớ rất rõ, trong danh sách người đi theo Hoàng thượng đến Giang Nam tuyệt nhiên không có tên Nhị hoàng tử. Hiện tại hắn hẳn vẫn đang ở lại kinh thành.
Một ý nghĩ kinh hoàng dâng lên trong lòng, sắc mặt nàng đột ngột trắng bệch, môi khẽ run:
“Là… là ngài cho người bắt ta?”
Nhị hoàng tử không hề né tránh, thậm chí còn cong môi cười như thể nàng vừa đoán trúng một câu đố thú vị.
“Phu nhân đoán không sai.”
Hắn bước tới gần thêm một bước, nhìn nàng chằm chằm bằng ánh mắt mê luyến, như thể từng đường nét trên gương mặt nàng đều khắc vào đáy lòng hắn.
“Chẳng qua...” – giọng hắn trầm xuống, mang theo tia kiên định đến mức khiến người khác lạnh sống lưng –
“Không lâu nữa, nàng sẽ không còn là phu nhân của Cố Hoàn Tri… mà là Hoàng hậu của ta.”
Một câu nói nhẹ như gió, nhưng lọt vào tai Vân Vũ lại như sấm sét giữa trời quang.
Cả người nàng cứng đờ, ánh mắt hoảng hốt nhìn hắn, hai vai run rẩy theo từng nhịp thở gấp gáp. Đây không còn đơn giản là si tâm vọng tưởng nữa — hắn là muốn tạo phản!
Một hoàng tử bình thường vẫn bị xem là nhàn tản, không màng chính sự, nay lại có thể làm ra chuyện tày đình như vậy…
Mà đáng sợ hơn là hắn dám chắc sẽ thành công.
Nhị hoàng tử thấy nàng sợ hãi, lại không giận, chỉ lặng lẽ thu liễm khí thế, đôi mắt đào hoa ngước lên, trong trẻo mà ôn nhu:
“ Nàng đừng sợ. Ta sẽ không làm tổn thương nàng, đợi đại sj thành công ta sẽ mang nàng về hoàng cung, ta sẽ đối đãi với nàng thật tốt.”
“Nhị điện hạ chớ nói đùa, ta hiện giờ đã là vợ người ta, huống hồ điện hạ hiện giờ cũng đã có chính phi."
“Ta cưới đích nữ quốc công phủ chỉ vì muốn lợi dụng thế lực mà thôi.”
Nhị hoàng tử cười nhạo một tiếng, hắn đã tính trước rằng khi giành được thiên hạ hắn sẽ bỏ chính phi, đồng thời cũng muốn tiêu diệt Tấn Quốc công và phe cánh của ông ta, vì đến lúc đó họ sẽ không còn giá trị lợi dụng.
Chỉ có Vân Vũ mới xứng đáng trở thành chính thê của hắn, còn về Cố Hoàn Tri...
Hắn thật sự muốn nhìn xem tên đại tướng quân với cái đầu cao ngạo ấy, sẽ cảm thấy thế nào khi thấy hắn ôm lấy ái thê trong tay.
Nhị hoàng tử nhìn Vân Vũ, ánh mắt dừng lại ở bụng nàng đang được che chở cẩn thận. Hắn cau mày, nhưng ngay sau đó lại nhanh chóng thả lỏng.
Bây giờ, bụng nàng đã lớn hắn sợ sẽ làm tổn thương đến Vân Vũ, vậy thì cứ để nàng sinh con đi. Nếu Vân Vũ muốn giữ lại đứa trẻ này, hắn sẽ coi như đó là con của mình.
Vân Vũ cố gắng kìm nén cảm giác hoảng loạn trong lòng, ánh mắt cảnh giác nhìn Nhị hoàng tử, nói: “Nhưng ta... Cũng không muốn làm Hoàng hậu, cũng không muốn ở bên ngươi, ngươi hãy thả ta đi.”
“Cố Hoàn Tri cũng là ép buộc nàng, giam cầm nàng bên người, sao ta không thể làm như vậy?”
Nhị hoàng tử mặt mày ôn hòa, nhưng ánh mắt lại có chút giận dữ, hắn nhíu mày nói: “Chẳng lẽ ngươi thật sự thích hắn?”
“Điều đó không giống nhau!”
Vân Vũ lo lắng trả lời, giọng nói của nàng có chút run rẩy.
Đương nhiên là không giống nhau, Cố Hoàn Tri là nam chính, cốt truyện ban đầu đâu có nói Nhị hoàng tử sẽ thành công lật đổ và đăng cơ, vì vậy phần lớn là thất bại.
Ở bên Cố Hoàn Tri, ít nhất nàng cảm thấy an toàn. Nàng không muốn liều mạng với bản thân, bởi vì hiện giờ nhiệm vụ của nàng như một nhân vật phụ đã thay đổi.
Ai biết được có phải thuận lợi vượt qua thế giới tiểu thuyết này và sống sót đến cuối cùng thì có thể hoàn thành hay không!
Cố Hoàn Tri rời khỏi biệt viện Hàn Sơn , sau khi đi một đoạn mới phát hiện ra đó là kế điệu hổ ly sơn. Ban đầu, hắn tạo ra một chút rối loạn ở khu vực gần biệt viện của Hoàng thượng tại Giang Nam.
Hắn dẫn quân đến điều tra, nhưng lại chỉ tìm thấy một cái vỏ rỗng. Lúc này, hắn nhân cơ hội bắt Vân Vũ đi.
“Hồi tướng quân, thám tử ở kinh thành đã báo, nói rằng Nhị hoàng tử ở kinh thành là giả, binh lính của Tấn Quốc công cũng không thấy đâu.”
Tên lính cúi đầu, lo sợ báo cáo, trong khi Cố Hoàn Tri đứng đó với vẻ mặt âm trầm. Phu nhân của hắn mất tích đã mấy giờ đồng hồ, tướng quân giận dữ, thuộc hạ cũng không dám làm động tác nào.
Trong căn phòng, không khí im lặng một lúc, sau đó tiếng nói lạnh lùng của Cố Hoàn Tri vang lên.
“Nếu phu nhân có chuyện gì, ngươi và hắc giáp vệ sẽ không cần quay lại gặp ta nữa.”
“Dạ, thuộc hạ tuân mệnh!”
Tên lính cúi đầu, giọng nói khẩn thiết. Cố Hoàn Tri đã rõ ràng ý của mình, lần này là do họ đã thất trách, không bảo vệ phu nhân tốt. Nếu phu nhân gặp chuyện, bọn họ sẽ không thể sống sót trở lại kinh thành.