Không ngờ tới đi lại trong gió cát, lăn lộn tới tới lui lui mới ba giờ đồng hồ, mà hiện tại Phùng Giai Mẫn đều cảm giác thể lực có chút không chống đỡ nổi.
Nghĩ tới muốn đến chỗ tránh nạn trong căn cứ còn phải đi hơn nửa tiếng đồng hồ, Phùng Giai Mẫn chỉ cảm giác có một ngọn lửa không tên đang xông thẳng lên đỉnh đầu.
Quá làm người buồn bực!
Con nhỏ thối tiểu đội Tinh Hỏa kia, sớm không mất tích muộn không mất tích, làm sao cũng phải mất tích vào lúc này, thật là hại chết người mà.
Mấy người Tạ Ngưng biết oán khí của Phùng Giai Mẫn rất lớn, cách một đám người mà vẫn có thể nghe được âm thanh đi đường dậm chân huỵch huỵch của cô ta.
Tạ Ngưng không khỏi cười lạnh, có sức lăn lộn thì cứ tiếp tục lăn lộn đi, dù sao đi đường mà đạp mạnh như vậy, cũng không tiêu hao thể lực của Tạ Ngưng cô.
Chu Băng thật sự không nhìn nổi, liếc phó đội trưởng Phùng Giai Mẫn một cái, “Cô làm gì, có phải cô có sức mà không có chỗ dùng hay không hả?”
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT