Tống Hữu Ái bị con gái ông ta mở mồm một câu “Sao còn chưa có chết?” kia chọc tức.
Con nhỏ này không biết lựa lời, vài lần liên tiếp nguyền rủa con gái bảo bối của bà, đến thánh nhân cũng không thể không biết giận.
Cho nên khi nghe được Trần Sung hỏi chuyện, chỉ lãnh đạm liếc mắt, một bộ việc công xửa theo phép công, “Khi chúng tôi từ kinh đô và vùng lân cạn lại đây trợ giúp các người, đồ ăn nước uống mang theo đều có hạn. Chủ yếu vẫn phải dựa vào các người tự cứu, không thể mọi chuyện đều ỷ lại người khác.”
Trần Gia Gia vừa nghe được lời này liền không vui, “Tôi cũng biết bà, bà đừng có nói giọng chính nghĩa thản nhiên như vậy, tôi thấy bà chính là lấy việc công làm việc tư, không muốn cho chúng tôi đồ ăn tiếp viện.”
“Các người từ kinh đô và vùng lân cận lại đay, chắc chắn căn cứ cho cho các người đồ ăn tiếp việc. Bà quan báo tư thù, đều là người chờ cứu viện giống nhua, vì sao bọn họ có đồ ăn mà chúng tôi lại không có? Bà không phải nặng bên này nhẹ bên kia thì là cái gì?”
“Ai quy định chúng tôi lại đây cứu người còn phải cung cấp đồ ăn tiếp viện nữa?? Cô quy định à cô gái?” Tống Hữu Ái trào phúng nói, “Đều đã hơn một năm mạt thế rồi đấy, cô còn đang sống trong mơ của mình à? Tỉnh táo tỉnh táo đi.”
“Chúng tôi chỉ cần đảm bảo các người không chết là được.” Tống Hữu Chí lạnh mặt nói tiếp, “Dù sao nhiệm vụ của chúng tôi chính là cứu viện người chịu khổ, chỉ cần còn một hơi đưa về là công trạng tràn đầy rồi!”
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT