“Dì Tống, cháu thức tỉnh dị năng thứ hai là một cái dị năng vô cùng kỳ ba, như là bị bệnh nặng vậy. Cháu cảm thấy này căn bản không phải dị năng, mà là một loại tai nạn. Dì nói xem cháu nên làm gì bây giờ? Dì đừng nói việc này với Ngưng Ngưng nha, lỡ như em ấy ghét bỏ không cần cháu nữa thì phải làm sao? Dì Tống phải hứa với cháu, ai cũng đừng nói nha.”
Tạ Ngưng rụt rụt khóe miệng, “Mẹ, mẹ có thể nói vào trọng điểm chút không?”
Tống Hữu Ái chẹp miệng, “Cái con bé này, lúc ấy Tiểu Cố nói lộn xộn một đống với mẹ như vậy, mẹ vẫn là nhặt mấy câu tương đối quan trọng nói lại cho con rồi đấy, kiên nhẫn chút.”
“Con đừng nói, lúc ấy bộ dáng thằng bé rất buồn rầu, mẹ còn an ủi hồi lâu đây.”
“Vậy mẹ nhìn thấy anh ấy dùng dị năng kia chưa?”
“Không có không có.” Tống Hữu Ái liên tục xua tay, bày ra khuôn mặt khổ qua.
“Lúc ấy mẹ bảo nó triễn lãm một chút, nó chính là vẻ sợ hãi như này.” Tống Hữu Ái kéo hai phần đuôi lông mày của mình xuống, “Chính là biểu tình như này.”

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play