Trong lòng Tạ Học Chí rất khó chịu, “Ngưng Ngung, ba biết trong lòng con còn đang trách vì sao ba ba không tìm được mẹ con hai người trướ. Nhưng, nhưng mà ba ba vẫn đang cố gắng tìm. Hơn một năm này, quả thật ba ba quá lơ là hai mẹ con, con có thể cho ba ba một cái cơ hội, để ba ba có thể đền bù…”
“Ông cho rằng chỉ mới hơn một năm sao?” Tạ Ngưng đột nhiên bùng nổ, dương cao giọng rống giận, “Ồng lấy cái gì để đền bù? Ông đền bù được sao?”
“Ông cho rằng mất đi tất cả rồi còn có thể đền bù được à? Có những thứ đã mất đi rồi thì chính là không còn nữa! Ông muốn đền bù thế nào cũng không thể đền bù được!”
Cửa phòng làm trò trước mặt mọi người mà đóng lại thật mạnh.
Tựa như một cái búa tạ hung hăng nện lên trái tim.
Ngụy Chính Đồng thấy Tạ Học Chí ủ rũ gục đầu xuống, không đành lòng thấy ông ấy quá khổ sở, nên nhỏ giọng an ủi.
Không biết có phải vì đi đường quá mệt hay không, Tạ Ngưng ăn cơm chiều được mấy miếng xong, liền về phòng nghỉ ngơi.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT