“Bà nói sai rồi.” Tạ Ngưng cười ha hả thành tiếng, “Gì cũng không biết là có thể che lấp chuyện ăn cắp sao? Chẳng lẽ đã là trộm còn muốn lập đền thờ? Bị thương còn bắt tôi phải bồi thường tiền thuốc?”
Tạ Ngưng dẫn theo Bắc Thần đi ra ngoài, vừa lúc nhìn thấy Mã Tín đang đi tới, cười chào hỏi, “Anh Mã, hôm qua đồng đội anh lén đến trong phòng tôi trộm đồ, anh giải quyết một chút.”
“À được được.” Mã Tín cười ngây ngô gật đầu, thấy hai người Tạ Ngưng đi xa, lúc này mới quất một cái tát lên mặt người phụ nữ đang khóc sướt mướt, “Cái thứ kiến thức hạn hẹp, bớt gây phiền toái cho ông.”
“Nói xem các người còn có thể làm được chuyện gì? Trộm đồ còn bị bắt, ngu xuẩn!”
“Xin lỗi anh Mã!” Người phụ nữ bụm mặt khóc ngao ngao, “Chính là tối hôm qua quá lạnh, chúng tôi nghĩ tới cô gái kia có áo lông vũ, nên nhất thời khó nhịn, thật xin lỗi anh Mã, xin lỗi anh.”
Tiếng khóc của người phụ nữ vọng trong hành lang, Tạ Ngưng và Bắc Thần đã đi xa.
Bắc Thần liếc Tạ Ngưng một cái, nhàn nhạt nói: “Cô cũng thật đủ lạnh nhạt.”

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play