“Muộn nhất là đến tối ngày mai, con nhất định sẽ tranh thủ hoàn thành gia cố toàn bộ nhà cửa.”
“Sau đó con liền xuất phát đi Tô Thị, mang Tuấn Tuấn về cho mọi người.”
Đi càng sớm càng tốt, bởi vì hiện tại Tạ Ngưng không thể xác định chắc chắn, khi nào Tuấn Tuấn sẽ biến thành tang thi.
Nhưng cô biết rõ ràng, sau khi biến thành tang thi, sẽ không thể thoát khỏi cách chết lúc trước.
Mà Tuấn Tuấn gầy thành dao bọc xương như kia, chắc chắn không phải là ngày một ngày hai mà có thể trở thành.
Bởi vậy Tạ Ngưng suy đoán, ít nhất Tuấn Tuấn có thể cầm cự được trong mạt thế hơn ba tháng, mới có thể khiến mình đói thành như vậy.
“Một mình con đi?” Bà Tống thấp giọng kinh hô, “Vật không được.”
“Đúng vậy, một người làm sao mà được? Cậu đi cùng con.”
Tạ Ngưng lắc đầu: “Không được, cậu nên ở lại bảo vệ nhà của chúng ta.”
“Chị! Em đi cùng chị!” Tống Khả Hân nhảy nhót chạy đến, nắm tay cô: “Mặc dù em hơi phế, nhưng có thể lái xe giúp chị.”
“Em có bằng lái à?” Tạ Ngưng không biểu tình nhìn cô ấy.
“Chị có sao?”
Chị em không có bằng lái, nhưng đời trước lái xe hơn hai mươi năm, có thể so sánh sao?
Tạ Ngưng khó thể trả lời, không nói dỗi ngược trở lại/
Tống Hữu Ái vội xung phong nhận việc: “Đúng, con không thể đi, con nít con nôi, ở lại đây trông nhà với ba con đi. Ngưng Ngưng, mẹ đi cùng con. Kỹ thuật lái xe của mẹ rất tốt!”
Tạ Ngưng ứng lời, “Cứ quyết định như vậy đi.”
“Ông bà ngoại yên tâm, chúng con nhất định sẽ đưa Tuấn Tuấn an toàn trở về.”
“Bà lo lắng lắm, trên đường có an toàn không?”
“An toàn bà ngoại, nếu như quái vật dám tới, con liền dùng kim loạt đâm chết nó, hiện tại con rất lợi hại!”
Bà Tống lo lắng bị chọc cho cười cười, “Cái con bé này, nhất định phải chú ý an toàn.”
“Dạ, kế tiếp có hai việc quan trọng. Nước máy không thể dùng.” Tạ Ngưng nắm lấy tay bà ngoại, “Lúc nấu cơm, mọi người có dùng nước máy chưa?”
“Không có, chúng ta vẫn luôn có thói quen dùng nước giếng.”
“Vậy thì tốt.” Tạ Ngưng mười phần nghiêm túc thấp giọng: “Nước máy bị ô nhiêm, bên trong còn có thể xuất hiện virus.”
Tống Hữu Chí hoảng sợ, “Lúc trước cậu đến Thôn Ủy Hội làm việc có uống qua nước đun sôi của họ.”
“Cho không không phải là cậu mới phát sốt đó sao?”
“Đúng đúng.” Tống Hữu Chí bừng hiểu ra, “Thì ra là bởi vì uống nước.”
Hai mắt Tống Khả Hân sáng lên: “Uống nước máy là có thể phát sốt thức tỉnh dị năng?”
“Uống nước máy còn có khả năng phát sốt biến thành tang thi đâu.” Tống Hữu Ái tức giận đánh cô ấy một cái, “Đứa nhỏ ngốc này.”
“Không cần tò mò đi nếm thử, kết quả rất khó đoán trước.” Tạ Ngưng liếc mắt nhìn chằm chằm Tống Khả Hân.
Người sau vội vàng gật đầu.
“Kia nước giếng ngầm sẽ bị ô nhiễm chứ?”
“Sẽ, sau khi toàn cầu xuất hiện mưa axit, thì nguồn nước trên mặt đất đều sẽ bị xâm nhiễm. Thẩm thấu vào nước ngầm chỉ là vấn đề thời gian.”
Căn cứ kinh nghiệm lúc trước, lại qua mấy giờ, thì nước ngầm cũng không thể dùng.
“Cho nên cậu, bây giờ cậu nhất định phải cố hết sức, tồn lại càng nhiều nước giếng càng tốt, để chuẩn bị cho bất cứ tình huống nào.”
“Được được được!” Hiện tại cả người Tống Hữu Chí đều vô cùng kinh sợ, chỉ hận không thể có nhiều chút việc cho mình đi làm.
Vừa nghe Tạ Ngưng nói xong, liền nhanh chân chạy ra sau nhà làm việc.
Mọi người nhìn ông ấy hấp tấp, không khỏi hai mắt nhìn nhau.
Tống Khả Hân chua chát: “Có dị năng xong đúng là không hề giống với ngày thường mà.”
Bên ngoài cửa sắt đột nhiên truyền đến âm thanh “loảng xoảng loảng xoảng”.
Tạ Ngưng đứng lên: “Hẳn là bên hội cứu viện Tống Gia Các cử người tới.”
“Con đi gặp bọn họ.” Cô cong cong khóe môi, trong mắt xẹt qua một tia ánh sáng nhạt.