“Ăn từ từ, không đủ còn có.” Nhìn hai đứa nhỏ gục đầu ăn cháo, bộ dáng ăn nhồm nhoàm, bà ngoại không nhịn được mà lặng lẽ lau nước mắt.
Tống Khả Hân vội múc thêm non nửa chén cho bạn nhỏ Chúc Nam Tinh, xoa xoa đầu nhỏ của Tô Hi Duyệt, “Ăn xong chén này thì dừng một chút, buổi trưa chúng ta còn có đồ ngon hơn đang đợi đó.”
Chúc Nam Tinh ngẩng đầu lên, trên khuôn mặt nhỏ gầy, đôi mắt đen láy trông có vẻ càng lớn hơn, “Còn có đồ ngon hơn?”
“Ừm.” Tống Khả Hân sờ sờ đầu thằng bé, lại nhìn Duyệt Duyệt gầy tới đáng thương, trong lòng không cấm lên men.
“Chúng ta chừa bụng chút.” Cô cố gắng dùng giọng nhẹ nhàng nhất nói chuyện với hai đứa nhỏ, “Giữa trưa ăn thịt kho tàu.”
Tống Hữu Huyên được người một nhà vây quanh ngồi trên sô pha, trong lòng được thả lỏng cùng ấm áp vô cùng.
“Tô Canh bỏ chạy với người yêu.” Lúc này lại nhắc tới việc đó, Tống Hữu Huyên đã phá lệ có vẻ bình tĩnh, phảng phất như lấy góc độ của người đứng ngoài kể lại chuyện xưa.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play