“Hừ!” Một tiếng cười lạnh từ ngoài lều truyền tới, “Nói như vậy, mợ Mã thật là rất hiểu rõ Tạ Ngưng đây làm người nhỉ? Là vì mợ ở chung với tôi quá lâu rồi, nến mới có thể rút ra được một cái kết luận nhất châm kiến huyết như vậy sao?”
*Nhất châm kiến huyết: Một châm thấy máu, theo mình nghĩ là kết luận sương máu, trọng tâm.
Tống Thế Tuấn giơ một tay đẩy mành, la lên một tiếng, “Cô nhỏ!”
“Thế Tuấn!” Tống Hữu Huyên thoắt cái đứng lên khỏi ghế gấp, vẻ mặt đầy kinh hỉ.
“Dì nhỏ.” Tạ Ngưng theo vào, chào hỏi với Tống Hữu Huyên, tầm mắt dừng trên vẻ mặt giống như ăn phân của Mã Quế Lan.
“Mợ Mã thật đúng là một nhân tài. Biết rõ cả nhà chúng ta đều ở trong khu an toàn này, lại còn ở trước mặt dì nhỏ châm ngòi bừa bãi. Chậc chậc, lợi hại!”
“Ngưng Ngưng.” Tống Hữu Huyên vui mừng mà khóc, vốn định bước tới nắm hai đứa nhỏ, nhưng nhìn lại bộ dạng đang dơ dáy của mình, không cấm lui sau hai bước.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play