“Hà Thục Bình, mày, mày cứ như vậy mà nhìn cháu ngoại mày ăn hiếp cô nhỉ quả phụ…..” Bà lão khóc đến cả mặt đầy nước mắt, ôm hai đứa cháu trai, kinh hoảng thất thố nhìn phía con gái.
Trên mặt Hà Thục Bình đã khôi phục bình tĩnh, “Mẹ, mẹ cũng đừng ở đó gào khóc diễn tuồng nữa. Mấy năm nay tôi đều đã xem đủ rồi!”
“Vốn dĩ hiện tại tôi có cuộc sống tốt như vậy, tất cả đều là nhờ nhà chồng cho, là cháu ngoại gái của tôi có bản lĩnh. Hiện tại đồ ăn thức uống của tôi, đều là cháu ngoại gái bằng bản lĩnh kiếm về.”
“Chồng tôi chỉ là người bình thường, bây giờ mỗi ngày cũng đi theo đội đi săn Lam Sơn, vì chính mình tìm chút đồ ăn tuyệt không có vấn đề.”
“Em hai em ba có tay chân đầy đủ, sao bọn họ lại không thể đi ra ngoài làm việc, tìm tích điểm? Hiện tại trong căn cứ có đội xây dựng, đội chữa bệnh, đội đi săn nơi chốn nhận người. Chỉ cần chịu nỗ lực, sao có thể không có cơm?”
“Mày muốn để cho bọn nó đi làm cu li? Sao mày lại có thể nhẫn tâm như vậy chứ, nhà mày nhiều tích điểm như vậy, nếu mày cho chúng nó một chút, thì không phải là có thể nuôi sống…..”
Hà Thục Bình cười lạnh đánh gãy lời bà ta.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play