“Cậu đâu rồi ạ?” Tạ Ngưng hỏi vợ Tống Quảng.
“Ở trong phòng giận dỗi rồi, nhốt chính mình lại trong phòng, không chịu nói chuyện.”
“Vậy ông cậu ba có nói gì không ạ?”
“Ông ta còn có thể nói cái gì, ông già chết tiệt!” Bà mợ ba nghiến răng nghiến lợi mắng, “Ngồi trong phòng khách thở ngắn than dài, còn có thể có cách nào. Còn nói mọi người không có xấu tính như vậy, hiện tại dẫn sói vào nhà, lại muốn thỉnh bọn họ ra ngoài liền vô cùng khó khăn.”
“Không được, cháu đi giúp mọi người đánh trở về.” Tống Hữu Ái tức giận, “Đừng cho là Tống gia nhà chúng ta dễ chọc.”
“Đừng đi.” Bà mợ ba túm chặt Tống Hữu Ái, “Bọn họ người đông thế mạnh, trong tay còn có dao nhỏ. Hiện tại Lý Đại Vĩ cũng ở bên phe bọn họ, hát đệm nói chúng ta không nên tàng tư, nói cái gì mà người ở dưới cùng một mái hiên, nên có phúc cùng hưởng.”
Tống Hữu Ái tức chết, “Mất công lúc trước cháu còn nói thằng nhãi Lý Đại Vĩ này hiện tại đã giống một người đàn ông! Nguyên lai là chó vẫn không đổi được tật ăn phân.”

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play