Lý Tưởng đang đứng một bên xem náo nhiệt, Lý Đại Vĩ vội rống lên một tiếng: “Tưởng, mau đi vào, đóng cửa! Lấp kín cửa sổ!”
Còn xem cái gì, chuột đều đã xông vào nhà cách vách.
“Cơm lấy về chưa?” Triệu Oánh Oánh đi tới bên cạnh hai người, ý cười đầy mặt, duỗi tay muốn lấy mấy túi cơm.
Lý Tưởng liền đẩy ra, mặt đầy chán ghét, “Cô làm cái gì, đây là đồ ăn của anh em tụi tôi, không có phần của cô. Một người phụ nữ lớn như vậy, ngay cả cơm cũng không biết nấu, để cô lại còn có lợi ích gì?”
“Đại Vĩ!” Triệu Oánh Oánh ra vẻ tội nghiệp nhìn về phía Lý Đại Vĩ, “Bếp lò nhà hai người em dùng không có quen.”
Lần này Lý Đại Vĩ không lại để ý cô ta giống như hai ngày trước, nhíu nhíu mày nói: “Em cũng thôi đi, Tưởng nói không sai, lớn như vậy mà ngay cả cơm cũng không biết nấu!”
“Nếu như em biết nấu cơm làm đồ ăn, thì chúng ta cũng không đến mức phải nhờ Chu Tuệ Trân nấu cơm. Mỗi lần đều phí một mớ lương thực.”
“Chứ sao nữa, cả nhà quỷ hối máu đối diện kia còn ghê gớm hơn! Có biết hôm nay bọn họ thu phí của chúng ta hết bao nhiêu không? Năm mươi cân bột mì! Cô nói xem, nếu cô có thể làm bánh bột ngô, thì chúng tôi có đến nỗi phải phí mất năm mươi cân bột mì này không?” Lý Tưởng đau lòng vô cùng.
Triệu Oánh Oánh ấm ức túm tay áo Lý Đại Vĩ, “Đại Vĩ, em là nư, chẳng lẽ Tưởng không phải là nữ sao? Em không biết nấu cơm, chẳng lẽ em ấy còn biết? Anh nhìn em ấy đi, rõ ràng là do em ấy không ưa em mà thôi!”
......(Còn tiếp ...)
Vui lòng đăng nhập để đọc tiếp.
Trải nghiệm nghe tryện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT