“Vâng vâng.” Cơ Thái Hiền giống như kéo theo một khối đá nặng, lê thân xác tàn tạ, từng bước một lết ra ngoài.
Vừa đến cửa, đã nghe đồng chí Tống Hữu Ái ở trên ban công kêu: “Thái Hiền, nhớ bảo mấy người anh của cháu qua đây ăn cơm nha!”
“Vầng!” Cơ Thái Hiền đáp xong liền rời đi.
Không bao lâu sau, Tống Hữu Ái từ lầu hai chạy xuống, xoa xoa mồ hôi trên đầu, “Đồ vật đều đã thu thập không sai biệt lắm.”
Cả mặt bà đều là tươi cừi, “Khả Hân với Thế Tuấn đều đã trưởng thành rồi, giúp đỡ dọn dọn nâng nâng rất được việc.”
Bà lấy một cái ghế gấp đến ngồi bên cạnh Tống Hữu Chí, “Cách vách có tiếng gì đó, có người tới à?”
“Ách, là sau khi quân đội làm đăng ký, liền thống nhất sắp xếp phòng ở.” Tống Hữu Chí thở dài, nhỏ giọng nói với Tống Hữu Ái: “Chị, chị biết không? Nhà 83 cách vách, tất cả đều không còn!”
“A!” Sắc mặt Tống Hữu Ái đại biến. “Ai da, kia, đôi song sinh sáu tuổi kia đâu?”
“Không còn.” Tâm trạng Tống Hữu Chí trầm trọng mà lắc đầu, quay mặt qua chỗ khác cắn răng, “Chị là khong nhìn thấy được thảm cảnh kia đâu, ngay cả em cũng không nỡ nhìn.”
......(Còn tiếp ...)
Vui lòng đăng nhập để đọc tiếp.
Trải nghiệm nghe tryện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT