Không có thêm mắm dặm muối, lại càng không có thái độ tuyên dương hay anh hùng gì, chỉ là đơn giản kể lại những gì mà mắt thấy.
Người thường là làm cách nào sinh tồn trong phó bản địa ngục.
Mợ nhỏ Hà Thục Bình ôm con trai của mình, quay đầu nhìn Tạ Ngưng, vẻ mặt vô cùng cảm kích: “Ngưng Ngưng, mợ thật sự vô cùng vô cùng cảm ơn con.”
“Mợ, mợ nhỏ thật sự khong biết nên nói gì cho phải.”
Bà Tống cười xoa xoa đôi mắt: “Thục Bình, người một nhà không cần nói hai lời. Ngưng Ngưng làm như vậy, mẹ tin tưởng nó hoàn toàn là bởi vì em trai của mình mà đi. Đó là chị em chúng nó tình thâm, thế hệ trước chúng ta nên xem đó làm kiêu ngạo, vui vẻ.”
“Dạ, dạ!” Hà Thục Bình rưng rưng gật mạnh đầu.
“Con hi vọng mọi người trong nhà có thể hiểu rõ tính nghiêm trong của tình huống trước mắt.” Tạ Ngưng hít sâu một hơi, mở di động ra, đem một ít hình ảnh chụp được ven đường, cùng với cảnh tượng chuột người bị đốt cháy cho cả nhà xem.
“Nếu như mọi người còn đang mơ tưởng, thế đạo chỉ là nhất thời hỗn loạn một thời gian, sau đó sẽ chậm rãi an ổn lại, sẽ tốt hơn. Thì con khuyên mọi người nên nhân lúc còn sớm mà xóa tan suy nghĩ này.”
“Trước mắt chúng ta chính là khốn cảnh lớn nhất, chính là đồ ăn và vật tư ngày càng khan hiếm.”

......(Còn tiếp ...)

Vui lòng đăng nhập để đọc tiếp.
Trải nghiệm nghe tryện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play