“Anh rể, sao anh có thể nói như vậy?” Hà Thục Phân tức giận.
Cảm giác người trong nhà họ Tống đều không phải người tốt, đều keo kiệt ôm tài không bỏ.
“Ai da, ông bà nội Tuấn Tuấn, cô bác Tuấn Tuấn, các người ở đây làm cái gì, có chuyện gì không thể từ từ nói sao, hà tất phải ném hành lý còn động tay chân?” Một người phụ nữ toán quăn màu vàng, cười ha hả nắm tay hai đứa nhỏ chạy tới.
Hai đứa đều khoảng chừng mười tuổi, mỗi đứa cầm một túi chà bông nhai.
Tống Khả Hân nhìn thấy, mắt đều trừng to, quang quác gào lên, “Nhậm Đại Bảo, Hà Tiểu Báo, chúng mày lại dám trộm đồ ăn trong tủ âm tường của tao!”
Cô gái nhỏ nhanh như hổ đói vồ mồi lao qua cướp, nhưng lại bị phụ nữ tóc quăn vàng cản lại, người cười nhưng trong không cười khuyên: “Ai da Khả Hân, cháu đều đã lớn nhau vậy, còn đoạt đồ ăn với hai đứa nhỏ làm gì chứ.”
Tống Khả Hân tức đến mức duỗi tay muốn đánh hai đứa con nít ranh kia.
Nhậm Đại Bảo và Hà Tiểu Bảo đều tránh ở sau lưng phụ nữ, hướng cô le lưỡi làm mặt quỷ, còn trêu tức Tống Khả Hân, nhét một nhúm chà bông vào trong miệng, khiêu khích liếc cô.
“Khả Hân Khả Hân, làm gì vậy!” Phụ nữ vừa đẩy vừa la, quay đầu nhìn về phía Tống Hữu Chí còn đang banh mặt, “Bác của Tuấn Tuấn, ông bà Tuấn Tuấn, các người đừng cứ đứng yên đó a, đứa nhỏ không biết gì, bụng lại dễ đói, nhìn tấy ăn liền muốn lấy đi, cứ xem như là chúng tôi mua, chúng tôi mua nha. Chờ lát nữa tính bao nhiêu tiền, tôi liền chuyển Wechat cho các người.”
......(Còn tiếp ...)
Vui lòng đăng nhập để đọc tiếp.
Trải nghiệm nghe tryện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT