Tiết kiệm sức lực và thời giạn, đội trưởng Tạ phi vào từ cửa sổ tầng mười lăm, dọa hai người đang ngồi ở cửa hoảng sợ.
Sử Ái Linh vừa quay đầu đã thấy khuôn mặt ma quỷ kia của Tạ Ngưng, nhịn không được mà sợ hãi kêu thành tiếng.
Đồng chí Tống Hữu Ái đầy vẻ mệt mỏi cả tâm hồn lẫn thể xác, vốn định đóng sầm cửa lại, vừa ngẩng đầu đã thấy con gái trở về, vội vàng đi ra nghênh đón, “Ngưng Ngưng, con về rồi.”
“Mẹ.” Tạ Ngưng vỗ vỗ phấn tường dính vào trên người, liếc nhìn hai người Trình Tử Hào một cái, “Lại muốn kiếm chuyện à?”
Vẻ mặt Trình Tử Hào đầy xấu hổ, “Không, không phải, chúng tôi là cố ý tới cửa, xin lỗi đội trưởng Tạ.”
“Ha hả xin lỗi, xin lỗi thì không cần, về sau cách xa tôi một chút, đừng có suốt ngày như chó điên mà cắn người.” Tạ Ngưng xoay người đi vào nhà, làm trò trước mặt hai người trực tiếp đóng sầm cửa lại, không hề có ý tứ muốn để ý bọn họ.
Nói cái gì mà xin lỗi, nhà ai xin lỗi còn hai tay trống trơn tới cửa? Vừa thấy liền biết không có thành ý, bất quá là bị chính phủ gây áp lực mà thôi.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play