Lúc trước balo của hắn căng phồng có rất nhiều đồ, bây giờ mới ngắn ngủn mấy ngày mà đã tiêu hao không ít.
Cứ tiếp tục như vậy thì thật sự không được, sắc mặt Đằng Tử Lương nghiên túc.
“Anh Lương, hay là chúng ta ăn chút đồ trước đi.” Béo bụng mắt híp vẫn mắt trông mong mà nhìn chằm chằm balo trong tay Đằng Tử Lương như cũ, trên mặt viết đầy bốn chữ lớn ‘Tôi muốn ăn’.
Tuy rằng Đằng Tử Lương không quá nguyện ý, nhưng thấy ánh mắt sáng quắt của mấy người nhìn mình, không thể nề hà chỉ có thể lấy ra hai gói bánh quy nhỏ.
“Không còn nhiều đồ lắm, cứ tiếp tục như vậy chỉ biết miệng ăn núi lở.” Đằng Tử Lương nhìn chằm chằm mấy tên đội viên nóim “Lúc trước khi bọn họ bắt cá mè hoa, sao các cậu không chịu ra tay.”
Kỳ thật trong lòng hắn rất bất mãn, mỗi người đội viên đều không chịu ra tay, thì lão đại như hắn phải làm thế nào? Béo bụng mắ híp ăn một cái bình quy hoa khô, vẻ mặt tức giận nói, “Đám người đó cứ như là điên rồi vậy, một đám chen nhau vớt cá, sao em có thể tranh với bọn họ được.”
“Khổ người cậu lớn như vậy mà không tranh lại đám dân chạy nạn kia à?” Tống Tuyết đày vẻ khinh bỏ.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play