Ra khỏi tòa dân cư, lọt vào tầm mắt vẫn là một mảnh lũ lụt mênh mông.
Vẻ mặt Tống Tuyết bực bội nói, “Tạ Ngưng này em rất hiểu, nó tàn nhẫn tới muốn mạng. Liền tính chúng ta đi theo, lỡ như gặp phải nguy hiểm, thì nó cũng sẽ không để ý chúng ta, chắc chắn sẽ không.”
Nghe vậy, Đằng Tử Lương khẽ nhíu mày, “Chúng ta cũng không có đắc tội cô ta mà nhỉ?”
“Anh nghĩ, lúc bắt đầu em đã nói chuyện rất khách khí với cô ta rồi, không phải sao? Vậy sao thái độ của cô ta vẫn như vậy?” Đằng Tử Lương quay đầu liếc Tống Tuyết một cái, “Em đắc tội cô ta khi nào rồi?”
Tạ Ngưng phía trước kia, còn nói ra lời không khách khi với Tống Tuyết như vậy, gì mà không được đến gần cô ta trong vòng năm mét.
Lời nói ra tàn nhẫn như vậy, sợ là có mâu thuẫn lớn gì rồi, bằng không sẽ không có khả năng nói ra lời quyết tuyệt như vậy.
Tống Tuyết có vẻ hơi xấu hổ, cô ta cũng không biết nên nói từ đâu.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play