Lý Đại Vĩ ngẩn ra, “Sao anh lại không có mặt mũi hỏi mẹ cậu?”
“Lúc trước mẹ tôi bị Tạ Ngưng hại chết ở Tháp Hồ Lam Sơn, tất cả các người đều làm như khong thấy, không có một ai ra mặt vì bà ấy!”
“Gia Bảo, Gia Bảo, đừng nói bậy, sao Ngưng Ngưng có thể hại bác gái được chứ?” Tống Tuyết vội vàng kéo ống tay áo hắn.
“Chính là cô ta hại, chính là cô ta cố ý cho mẹ tao một túi bánh quy có nhân lớn, làm hại mẹ tôi bị một đám côn đồ cướp, vừa cướp đồ vừa giết người! Tất cả bọn họ đều không phải người.”
Sắc mặt Địch Nhược Bách trầm xuống, “Đừng có ở đây nói hươu nói vượn.”
Lý Đại Vĩ bĩu môi cười nhạo, “Mẹ nó, cho các người ăn còn là hại các người à? Có liêm sỉ một chút đi! Lại nói thôn hoa làm gì vô duyên vô cớ đưa bánh quy cho mẹ mày? Chắc chắn là mẹ mày không biết xấu hổ đi đòi nó! Bằng không lấy cái tính keo kiệt kia của nó, còn có thể có lòng tốt cho chúng mày bánh quy à??”
Lý Tưởng:…

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play