“Đừng khóc!” Một âm thanh quen thuộc xỏ xuyên qua đêm tối, “Khóc khóc khóc, khóc thì có thể giải quyết được vấn đề à?”
“Một đám không đâu, chú ý động tĩnh mặt nước dưới chân, có tinh thần thì hỗ trợ đẩy bè gỗ một chút đi. Người đẩy bè đã đẩy hai giờ rồi, chỉ có các người là rảnh rỗi, còn có tinh thần để khóc.” Đồng chí Hoàng Căn Muội tức giận răn dạy.
“Còn không phải sao?” Lang Diệp Tử cũng hùa theo phỉ nhổ đám người sống động bất động liền khóc kia, “Trên người chúng tôi còn có sao biển, chưa hoàn toàn trừ tận gốc đây. Hiện tại còn phải phối hợp với tiến trình trị liệu của bác sĩ, chúng tôi còn thảm hơn các người một vạn lần.”
“Còn không phải sao.” Có hai dị năng giả hệ kim cũng nhỏ giọng gật đầu, “Chúng tôi chỉ mới dùng thuốc ức chế tạm thời đè nén không cho sao biển sinh sôi nẩy nở. Trước kia ngay cả dị năng cũng không thể dùng, chẳng phải là thảm nhất rồi sao.”
Tiếng khóc bị dỗi nên nhỏ đi nhiều, nhưng vẫn có những âm thanh nức nở khe khẽ truyền tới, cảm giác chính mình vô cùng bi thảm, quả thực là thảm đến đột cùng.
Tạ Ngưng thở dài, “Đợi những người này trở lại căn cứ kinh đô và vùng lân cận thì phải nắm chặt thời gian mà bồi dưỡng, bằng không rất có thể không sống được quá nửa năm.”
Đám người yếu ớt từ tâm đến thân như bọn họ, sau một năm mạt thế cơ bản đã không còn thấy được.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play