“Chắc là để tự do.” Tạ Ngưng nghĩ nghĩ nói, “Người trong căn cứ lớn phải chịu quản chế, ở đây có thể tự do tự tại không bị bất cứ ai ước thúc.”
“Nhưng điều kiện sinh hoạt ở đây cũng quá kém.” Đồng chí Tống Hữu Ái nhịn không được mà thở dài một tiếng, “Hơn nửa tòa nhà sắp sụp này nhìn qua tùy thời tùy chỗ sẽ đổ vậy…. cũng không biết có thể kiên trì được bao lâu.”
Tạ Ngưng kéo mẹ đi vào phòng nhỏ âm u chật chội, “Mẹ, đừng nghĩ nhiều như vậy, mọi người đều có số mệnh và cách sống riêng của mình.”
“Nhiều lắm thì trước khi chúng ta rời đi, để lại cho bọn họ chút đồ ăn, coi như phí ở nhờ là được.”
Tống Hữu Ái liếc con gái của mình một cái, nhìn chằm chằm bóng dáng đi vào bên trong của cô, cười lắc đầu: Con bé mạnh miệng này.
“Nhà này quá lạnh, Tống Khả Hân, đi đốt lửa.” Tống Hữu Chí cầm một cái bồn thiết lớn từ tròng WC đi ra, hô lên với con gái một tiếng.
“Đây đây.” Tống Khả Hân vui vẻ chạy qua.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT