“Căn cứ trưởng Mẫn, thật sự cảm tạ ngài đã cứu mẹ và chị cả của tôi.” Tạ Học Lễ cảm kích, hơi khom người duỗi tay.
“Nào có nào có.” Khóe miệng Mẫn Thiệu Luân luôn là vẻ ngậm cười, trên khuôn mặt anh tuấn lại cương nghị của hắn được nụ cười rất có thâm ý này làm cho nổi bật thêm, có vẻ nhu hòa vài phần.
“Có thể giúp được Tạ tiên sinh, cũng là vinh hạnh của Mẫn Thiệu Luân tôi. Nếu Tạ tiên sinh không ngại, sau này chúng ta cứ hô thẳng tên của nhau là được.”
“Cảm ơn cảm ơn.” Tạ Học Lễ cảm động đến rơi nước mắt nắm tay Mẫn Thiệu Luân.
Quả thật là hắn có ý cảm kích, chủ yếu là một đường này của mẹ và chị cả không hề dễ dàng, ít nhiều còn có Mẫn Thiệu Luân ra tay tương trợ, bằng không hậu quả khó mà nghĩ được.
“Nghe lão thái thái nhắc qua, y thuật của Tạ tiên sinh rất tốt.” Cả khuôn mặt của Mẫn Thiệu Luân đều là ý cười, vừa khen vừa nắm tay Tạ Học Lễ, “Thậm chí lệnh huynh còn là nhân tài nghiên cứu cấp quốc gia.”
“Nếu như hai người đồng ý, thì căn cứ Phong Hòa chúng tôi vô cùng hoan nghênh hai người, ha ha.”

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play