Nghĩ tới đây, tâm tình Tạ Ngưng rất phức tạp.
Ánh mắt Tạ Học Lễ phức tạp nhìn Tạ Ngưng, “Ngưng Ngưng, thành kiến của cháu đối với mấy người Tạ Mai quá sâu, kỳ thật chúng ta đều là người một nhà.”
Lúc trước con bé đột nhiên bắn loạn về phía Tạ Mai và đồng đội, Tạ Học Lễ đã cảm thấy việc này có hơi quá đáng.
Cho dù là có hiểu lầm, mọi người giải thích rõ ràng là được, cũng không tới mức phải ra tay.
“Tạ Mai nó, cũng là đứa nhỏ số khổ.” Tạ Học Lễ thở dài, “Nếu như có thể, chú hy vọng hai đứa có thể làm hòa.”
Tạ Ngưng liếc ắn một cái, bỗng nhiên cong môi cười, “Chú không có việc gì làm à? Chuyện này mắc gì tới lượt chú đi điều giải vậy? Vì sao tôi nổ súng chẳng lẽ chú không biết?”
“Không phải ai yếu người đó liền có lý. Đối phương dùng súng tùy ý bắn phá, nếu không phải phía chúng ta có thân thủ lại mạng lớn, thì bây giờ nằm dưới đất chính là người của chúng ta.”

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play