“Nghe nói Lý Tưởng chẳng những biết nấu cơm, mà hiện tại còn có thể tùy tay xào hai món đồ ăn nữa. Tuy rằng mùi vị không ra sao, nhưng nghe trong đội bọn họ nói, còn được.”
“Ai nha, chị nói xem, có phải là trời đổ mưa hoa rồi không? Chị còn nhớ lúc đầu anh em bọn họ hếch cái mũi lên mặt, đập cổng hỏi chúng ta xin cơm không?”
Tạ Ngưng rụt rụt khóe miệng, yên lặng bẻ một miếng bánh mình nhét vào miệng, “Còn xin cơm trong nhóm.”
“Đúng vậy, còn xin cơm trong nhóm nữa. Chú Sa Lãnh còn bảo nó xin cơm mời nói chuyện riêng.” Tống Khả Hân nhịn không được mà cười vui vẻ, “Bây giờ chị xem, dường như quan hệ giữa chú Sa Lãnh với anh em Lý Đại Vĩ đã tốt hơn không ít. Tiểu đội Mãnh Hổ đoàn kết như thép, thật là hiếm lạ. Em vốn còn tưởng rằng, cái đội dưa vẹo táo nứt của bọn họ, sớm muộn gì cũng phải giải tán!:
“Không ngờ tới, thật là thế sự khó lường mà.” Tống Khả Hân nhớ lại những chuyện đã qua, vẻ mặt đầy cảm khái.
Tạ Ngưng nhịn cười gật gật đầu, “Là thuận mắt hơn chút, nhưng, hừ! Cũng chỉ là thuận mắt hơn một chút mà thôi.”
“Em nghe nói, hình như tiểu đội Long Môn muốn sát nhập vào tiểu đội Mãnh Hộ, đội trưởng của bọn họ còn đang thương lượng với Lý Đại Vĩ đó.”
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT