Khương Chi lắc đầu. Chuyện của Triệu Cam Đường đã trở thành quá khứ, nhớ đến một người cũng không cần nhắc ra miệng.
“Ngày mai chúng tôi quay về thủ đô, còn anh hãy ở lại thành phố Thanh, đi theo Hồ Vĩnh Chí trông nom cửa hàng đồ cổ, cũng học hỏi nhiều thứ từ anh ấy, sau này đến thủ đô mới có thể phát huy khả năng.” Khương Chi nhai kỹ nuốt chậm, cô thuận miệng nói với Cận Phong Sa.
“Thủ đô?” Cận Phong Sa sững sờ. Với anh ấy mà nói, nơi này quá xa vời.
Anh ấy chưa bao giờ nghĩ một nông dân như mình cũng có ngày được đến thủ đô.
“Lão Cận có thể đến thủ đô sao mẹ? Thật sao?” Tiểu Ngự nghe thấy Cận Phong Sa có thể đến thủ đô thì hai mắt cũng trợn trừng trong chớp mắt, sau đó nhóc con này cảm thấy phấn khởi vô cùng. Sau này, bên cạnh cậu bé có cha mẹ, còn có lão Cận, ai hạnh phúc hơn mình?
Khương Chi cười như không cười nhìn Tiểu Ngự. Ngoài miệng nhóc con này nói rất dễ nghe, còn nói sau này sẽ không bám lấy Cận Phong Sa nữa nhưng vừa nghe nói Cận Phong Sa có thể đến thủ đô thì vui đến mức cái đuôi cũng sắp vểnh lên rồi.
Tiểu Ngự cười toe toét, lập tức cười nịnh nọt Khương Chi.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play