Chung Thủy nghẹn lời, ánh mắt nhìn Khương Chi giống như là đang nhìn thấy sinh vật lạ.
Thời buổi này, mọi người đều chú trọng bồi dưỡng phẩm chất. Mỗi ngày, mọi người đều nói vì nhân dân phục vụ, làm việc thiện không cần lưu lại tên tuổi. Dù trong lòng nghĩ như thế nào thì ngoài mặt họ vẫn luôn phải khiêm tốn một chút. Đâu có giống như cô, luôn miệng muốn huân chương thể hiện công trạng của mình?
Khương Chi cũng không để ý đến vẻ mặt phức tạp của anh ta, cô cười nhạt nói: “Để tôi nghĩ xem buổi tối hôm nay tôi cứu được tất cả có bao nhiêu người? Rất may vì có tôi ở đây, nếu không thì thương nghiệp Thanh Thị sẽ bị tổn thất nặng nề, ông nói có đúng không Chung sở trưởng?”
Sắc mặt của Chung Thủy lúc xanh lúc tím, thực sự nhìn rất thích mắt.
Ông ta cũng biết, buổi tối hôm nay xảy ra chuyện lớn như vậy đều là do đồn công an bọn họ sơ suất. Nếu không có Khương Chi đến thì thật sự khiến cho số người giàu ở Thanh Thị chết rất nhiều. Vậy thì chức sở trưởng này của ông ta sợ cũng không gánh hết tội.
Dù nói thế nào đi nữa thì ông ta vẫn phải ghi nhớ ân tình này.
Nghĩ như vậy, Chung Thủy cũng chỉ có thể bóp mũi thừa nhận, ông ta cười mỉa nói: “Đống chí Khương nói gì thì chính là như vậy. Cô yên tâm. Sáng mai tôi lập tức sẽ gửi cho cửa hàng đồ cổ của cô một bảng khen thưởng để cho mọi người biết ràng Thanh Thị chúng ta có một nữ anh hùng!”
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT